tag:blogger.com,1999:blog-72496323920049878682024-03-11T10:23:04.810+07:00tiêu daoĐắc nhất nhật , quý nhất nhật /
Đắc nhất thời quý nhất thờitieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.comBlogger318125tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-21967181476238721502023-09-09T17:27:00.000+07:002023-09-09T17:27:16.576+07:00Tui nấu bánh canhVừa thức dậy tự nhiên có cảm giác thèm ăn ! <div>Đây là hệ quả của mấy ngày chán cơm ( nhưng không thèm phở hihi )</div><div>_ Trưa nay nấu món gì ăn bù lỗ ta ?</div><div>_ ... </div><div>Suy nghĩ .</div><div>_ Bánh canh thôi ! </div><div> </div><div> Vậy là đi chợ !</div><div> _ Em ơi lấy cho cô nửa cái chân giò trước!</div><div> _ Cô ơi lóc lấy thịt để luộc hay sao?</div><div>_ Em chặt dùm cho cô về nấu bánh canh nhen !</div><div>_ Trời này ăn bánh canh mát cô ha !</div><div>_ Hi hi ...</div><div><br /></div><div> Lại tới hàng rau củ :</div><div>_ Cho cô củ cà rốt với củ cải tráng với hành lá nữa ..</div><div>_ Khoai tây nữa hôn cô ?</div><div>_ Thôi đủ rồi ..., cô nấu bánh canh ( không ai hỏi mà cứ khai ! Hình như về già mình sanh tật hay kể lể & nói nhiều hay sao :P ).</div><div>Về nhà thôi !</div><div> </div><div> Sáng nay nghe trong người đã không còn lười nhác như mấy bữa nên nổi hăng đi dọn dẹp tùm lum ! </div><div>Trong khi ngâm thịt nước muối mình bỏ đồ vô máy giặt . </div><div>Rồi gom mấy cái mũ bảo hiểm , mấy cái áo mưa tuị nhỏ quăng lung tung lâu ngày bụi bẩn </div><div>Sẵn chà mấy đôi dép luôn !</div><div>Quay vô rửa thịt để vào nồi áp suất </div><div>Quay ra phơi quần áo </div><div>Rồi tưới mấy cây mướp , khổ qua vừa ra nụ !</div><div>Lại trở vô nhà để củ cải vào nồi !</div><div>Lục tủ lạnh lấy miếng bánh bông lan trám miệng đỡ !!</div><div>Vừa nhai vừa dọn dẹp nhà bếp !</div><div>Và.rửa mớ chén hồi hôm làm biếng còn chất đống !</div><div><br /></div><div>Thiệt ra không lạ gì tính mình khi muốn bệnh thì lười như heo ; còn khỏe trong người thì làm hăng như trâu !</div><div>Xong mớ công việc rồi thì quay qua nêm nếm nồi canh !</div><div>Nồi canh ngon , ngọt . Nhìn đủ màu sắc hấp dẫn quá :trắng củ cải & đầu hành , cam cà rốt , nâu nhạt của thịt , xanh hành lá , đen của tiêu ... </div><div>Nhưng mình vẫn nghe chưa hài lòng lắm vì hình như còn thiếu thiếu .. một thứ gì !</div><div>Thôi kệ ! Đi nghỉ ngơi chút đã ! Sáng giờ đi đứng muốn rụng cặp giò :)</div><div>11h rưỡi !</div><div>_ Con ơi bà nội múc bánh canh con ăn nha ! </div><div>_ Dạ !</div><div>Và mình đi xuống bếp ..</div><div>Vừa lấy cái tô xong mình bỗng bật cười muốn té :</div><div> Ha ha ha mình khoe đến 2 lân là hôm nay mình nấu bánh canh ! Vậy mà mình nỡ nào (haha ha) quên mua bột bánh canh !</div><div><br /></div><div><br /></div><div><br /></div><div><br /></div>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-39923155561503971062023-09-09T15:48:00.032+07:002023-09-09T16:14:51.140+07:00Cầu vồng sau mưa <p> Mấy tuần nay mưa liên miên</p><p>Thời tiết không giống với mọi năm </p><p>Cứ chập nắng chặp mưa </p><p>Đang nắng đổ ào mưa </p><p>Mưa chưa tạnh hột đã le lói nắng </p><p> - Ôi ông Trời sang thế kỷ này cũng " biến thể " khó lường! </p><p>Trưa nay thì ổng mưa thiệt lớn !</p><p>Tiếng dội nước rầm rập trên mái tôn khiến bầu không khí im vắng trong nhà càng trở nên rõ rệt! </p><p>Nhìn nước mấp mé thềm nhà tôi nghe lòng thênh thang trống vắng! </p><p>Và nhớ cồn cào con nước lut năm nào đã xa lơ xa lắc ...</p><p>Ngày xưa nghe Thầy Huỳnh Minh Đức giảng nghĩa câu " Thương hải biến vi tang điền " tôi thấy mắt Thầy vô cùng xa xăm và rưng rưng ... Bây giờ tôi mới thực sự thấm hiểu cái nghĩa của câu ấy trong ảnh mắt của Thầy!</p><p>Phải chăng " khi lớp học kết thúc thì sự học mới bắt đầu " !</p><p>Mưa lớn và dai! </p><p>Giờ này những người bán hàng lễ đường chắc đang rất lo lắng!</p><p>Đường phổ Sài Gòn chắc chắn phần nhiều đang ngập như sông!</p><p>Chắc sẽ có nhiều ngôi nhà bị ngập nước và bị dột !</p><p>Từ lâu tôi hay tủi phận là chưa sắm nổi ngôi nhà! </p><p>Lúc nhỏ sống ở nhà ba mẹ </p><p>Khi đi dạy thì ở trọ</p><p>Khi có chồng thì sống nhà cha mẹ chồng </p><p>Về hưu thì sống ở nhà con! </p><p>Suốt đời tôi không sắm nổi một căn nhà! Thật tệ !</p><p>Nhiều lúc tôi thấy mình còn thua con chim con kiến - tụi nó còn xây được cái tổ cho gia đình! </p><p><br /></p><p>Nhưng rồi đến lúc - thật sự đã đến lúc - tôi chợt ngộ ra rằng " đời là cõi tạm " , và nhất là lúc này, khi mà tôi biết còn có rất nhiều người đang tầm tã vất vả dưới mưa mà tôi vẫn còn có cái phúc được ấm áp được an toàn ở nơi mình đang ở thì tôi chợt giật mình để cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ tủi phận rất thiển cận của mình !</p><p>Trời đã dừng mưa </p><p>Trời đã sáng và nước mưa trước sân cũng từ từ rút - những viên đá cuội trong sân hình như được tắm gội trắng sạch hơn. </p><p>Những giọt mưa đọng lại trên những lá cây </p><p> lấp lánh...tựa như những hạt ngọc trong ngần trong cõi người huyền diệu .</p><p>Tôi nhìn về phía chân trời để tìm một cầu vồng sau cơn mưa! </p><p><br /></p>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-68746885182898780752022-10-24T09:22:00.001+07:002022-10-24T09:22:39.264+07:00TÔI KHÔNG THỂNhà tôi ở cuối nguồn nước máy<div>Nên phải xài máy bơm trợ lực </div><div><br /></div><div>Hôm qua nhà máy cúp nước </div><div> Máy bơm nhà tôi vẫn chạy tốt </div><div>Mà các rô- bi- nê trong nhà tôi vẫn lì lợm</div><div>Không rỉ ra được một giọt nước !</div><div><br /></div><div>Ngoài sông triều cường đang dâng </div><div>Và nước sông đang mênh mông ...</div><div>Nhưng tôi không thể </div><div>Ra sông múc nước sông </div><div>Như ngáy xưa !</div>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-39789643826505222202022-10-11T10:26:00.000+07:002022-10-11T10:26:00.405+07:00Cảm xúc về bài thơ NHỚ BẠN CẢM HOÀI của bạn<p> </p><p>Sóng nước Hàm Luông vẫn êm đềm</p><p>Hai dòng xuôi ngược nỗi mênh mông </p><p>Thế sự thời gian và tóc bạc </p><p>Vô thường và "SẮC TỨC THỊ KHÔNG "</p><p><br /></p><p>Bình thường thế tục là thương tiếc </p><p>Là nỗi bâng khuâng đến không lời </p><p>Chốn cũ người xưa và... chi nữa </p><p>Đã khiến lòng tôi phải ngậm ngùi </p><p><br /></p><p>Thơ tình ai trải lên trang giấy </p><p>Người đọc đôi câu đã bồi hồi </p><p>An nhiên không thể ngăn thương cảm </p><p>Làm sao ngăn được lệ tôi rơi! </p><p><br /></p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"> ************************</span></p><h3 class="post-title entry-title" itemprop="name" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Verdana, Arial, sans-serif; font-size: 16.25px; line-height: 1.1em; margin: 0px; padding: 0px;"><br /></h3><h3 class="post-title entry-title" itemprop="name" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Verdana, Arial, sans-serif; font-size: 16.25px; line-height: 1.1em; margin: 0px; padding: 0px;">NHỚ BẠN CẢM HOÀI</h3><div class="post-header" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Verdana, Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 1.3em; margin: 0px 0px 0.75em;"><div class="post-header-line-1" style="line-height: 1.3em; margin: 0px 0px 0.75em;"></div></div><div class="post-body entry-content" id="post-body-501367396130336774" itemprop="description articleBody" style="background-color: white; color: #333333; font-family: Verdana, Arial, sans-serif; font-size: 13px; line-height: 1.3em; margin: 0px 0px 0.75em;"><p> </p><p class="MsoNormal" style="text-align: right;">(<i>Để nhớ Bảy Hiếu và Tấn Phúc</i>)</p><p class="MsoNormal"><o:p> </o:p></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Năm xưa ta có đôi người bạn</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mỗi chiều quán cóc họp bến sông</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nói chuyện “triều đình”, chuyện dân khổ</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Không tiền mua rượu uống trà không</span></p><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><p class="MsoNormal" style="margin: 0.75em 0px;"><span style="font-size: medium;">***</span></p></blockquote></blockquote></blockquote><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Chí lớn nhưng tài thì không lớn</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đứa thì quan mọn đứa lông bông</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Riêng ta ngồi gõ dăm đầu trẻ</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tiếng đàn u uẩn lúc có không</span></p><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><p class="MsoNormal" style="margin: 0.75em 0px;"><span style="font-size: medium;">***</span></p></blockquote></blockquote></blockquote><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hàm Luông nước chảy xuôi sông lớn</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mấy đứa bên trời những rạch con</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mắt nhìn mây trắng pha mây trắng</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đầu bạc cuối đời vẫn lòng son</span></p><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><p class="MsoNormal" style="margin: 0.75em 0px;"><span style="font-size: medium;">***</span></p></blockquote></blockquote><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Ai về Thạnh Phú cho ta nhắn</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Bạn đã về đâu… đã về đâu!?</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đôi dòng lệ nhớ ai xưa ấy</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Một tiếng đàn ta gởi thinh không!</span></p><p class="MsoNormal"><o:p> </o:p></p><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><blockquote style="border: none; margin: 0px 0px 0px 40px; padding: 0px;"><p class="MsoNormal" style="margin: 0.75em 0px;">(10/10/2022 – Vương Đức Bình)</p></blockquote></blockquote></div><p><br /></p>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-71074000074441463622022-06-19T19:43:00.006+07:002022-06-20T11:07:53.716+07:00CON MA GIẤU ĐỒ<p>Tôi tâm sự với nhỏ bạn :</p><p> - Bận rày nhà tui hay mất đồ một cách khó hiểu - giống như có ma vậy bà ơi !</p><p>- Khó hiểu sao bà kể tui nghe coi !</p><p>- Thì đồ tui cất rất ngăn nắp nha ; mà tới hồi tui cần tui kiếm muốn lòi con ngươi luôn - nhiều lần như vậy!</p><p>- A ha kể cụ thể coi na !</p><p>- Thì hôm hổm nè tui cần cái chìa khóa để mở ngăn kéo "bí mật ", tui tới chổ cất "mật", tìm đi tìm lại mấy lần mà vẫn không thấy cái chìa khóa ! </p><p>- Rồi sao ?</p><p>- Thì kêu thợ sửa khóa tới chứ sao !</p><p>- Vậy có gì đâu na !</p><p>- Sao không ? </p><p>- ???</p><p>- Là vì khi ông thợ vừa mở khóa xong thì tui phát hiện cái chìa khóa nó đang nằm trong tay tui !!! </p><p>- Ha ha ...</p><p>- Rồi hôm qua đây cũng là một sự LẠ nữa nè !</p><p>- Nữa hả ?</p><p>- Tui bỏ cả buổi chiều để tìm cái kính đeo mắt đó !</p><p>- Trời ! Mắt không đeo kính mà đi tìm kính ...tui biết cái khổ này rùi !</p><p>- Ừa ! Sau khi định thần thì tui khẳng định chỉ 2 nơi cần tìm đó là giường ngủ và toa let . Bởi vì trước khi đi toa let thì tui đang nằm xem tivi trên giường !Đi toa let xong thì lại vào giường tiếp tục xem ti vi, lấy kính đeo để xem ti vi thì mới hay mất kính !</p><p>- Tìm kỹ cả 2 chỗ đó đều không có hả ?</p><p>- Ừ ! Ở toa lét tìm rồi tui lên lục tung gối mền , xem cả dưới gầm giường nữa ...vẫn không thấy ! Tìm đi tìm lại , tìm tới tìm lui đến độ nghe nhức đầu và bật ra tiếng chửi đổng - vì không biết chửi ai ! </p><p>- Kỳ thiệt ha !</p><p>- Ừa ! Vậy là tui đành đi lấy cái kính cũ lệch độ ra dùng tạm !</p><p>-...</p><p> - Và khi tui đeo cái kính cũ vào , rồi đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán tui bỗng chạm phải một vật .. là ...</p><p>- ...là cái kính " của tui " chứ gì ! Xời ơi !</p><p>- Vậy theo bà có phải nhà tui có con ma dấu đồ hôn ? </p><p>- Ừ phải ! </p><p>- Tui cũng nghi như vậy ! </p><p>- Chính xác đó là con ma trong người bà đó ! </p><p>- Ủa .. ghê vậy !</p><p> - Ừa ! Đó là nội ma ! </p><p>Bởi vì tâm thần bà bất an , tay bà làm việc này mà đầu óc lại nghĩ đến việc kia ! tâm ý bà luôn mâu thuẫn giữa nhớ và không nhớ ; giữa quên và không quên ; giữa tha thứ và thương hận ,... </p><p>Cho nên đầu óc của bà không kiểm soát được hành động của mình ...</p><p>Có khi bà nói những điều không nghĩ ! </p><p>Có khi nghĩ ngợi rất nhiều mà lại quên nói ra </p><p>Nói chung là không làm chủ được bản thân !</p><p>Và bà biết người ta gọi như vậy là gì không ?</p><p>- ???</p><p>- Là lẩm cẩm là ... <span face="arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #4d5156; font-size: 14px;"> </span><span face="arial, sans-serif" style="background-color: white; color: #5f6368; font-size: 14px; font-weight: bold;">Alzheimer</span><span face="arial, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 14px; font-weight: bold;"><span style="color: #4d5156;"> đó !</span></span></p><p>Vậy tui khuyên bà hãy nên dành chút thời gian để ngồi thiền mà tỉnh tâm !</p><p><br /></p>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-30074917597981812512022-06-03T17:49:00.003+07:002022-06-03T17:51:05.556+07:00XIN CHÚT BÌNH THƯỜNG<p><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: inherit; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Ngày tháng ơi cứ bình thường trở lại</span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="animation-name: none; background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; transition-property: none; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;">Cứ trôi nhanh hay chậm chẳng hề gì</div><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;">Cứ giỡn đùa cùng biển dâu quyền lực </div><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;">Cứ bỏ mặc tôi vật vã với dòng trôi</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="animation-name: none; background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; transition-property: none; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;">Tâm trí tôi ơi cứ bình thường trở lại</div><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;">Một là hai ,hai là một , đời vậy rồi </div><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;">Đừng khe khắt đừng xuê xoa quá thể</div><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;">Mọi sự rồi cũng mộng huyễn mà thôi</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="animation-name: none; background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; transition-property: none; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;"> Đêm đêm ơi hãy bình thường trở lại</div><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;">Ngắn dài thêm cũng chẳng để làm chi</div><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;"> Khi mắt ta cứ mở thi cùng đêm trắng </div><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;">Khi tai ta cư phải thu những chuyện chẳng ra gì</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="animation-name: none; background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; transition-property: none; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;">Trái tim ơi xin hãy bình thường đập nhịp</div><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;">Và lòng ơi !</div><div dir="auto" style="animation-name: none; font-family: inherit; transition-property: none;"> Xin hãy bình thường bao dung...</div></div>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-49216257854842066382022-05-23T06:21:00.000+07:002022-05-23T06:21:28.445+07:00TỒN TẠI MỘT CHỮ THƯƠNG <p> Năm nay đám giỗ má </p><p>Nhiều cung bậc buồn vui </p><p>Dĩ nhiên đời là vậy </p><p>Theo thời gian dần trôi </p><p><br /></p><p>Luật vô thường thêm bớt </p><p>(Luật con người bớt , thêm )</p><p>Từ số 0 thành 8 </p><p>Rồi từ 8 còn 5</p><p><br /></p><p>Quy luật của tạo hóa </p><p>Sau hợp phải có tan </p><p>Trong may đều có rủi </p><p>Và trong rủi có may </p><p><br /></p><p>Cảm ơn trời và đất </p><p>(Cảm ơn cả vô thường)</p><p>Sự đời được và mất</p><p>Tồn tại một chữ THƯƠNG !</p><p><br /></p><p><br /></p>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-51951211559330962752022-04-25T08:59:00.001+07:002022-04-25T09:00:06.420+07:00Tôi đi đám cưới !<p> Ngày hôm kia ...</p><p>11h kém 10 tôi tức tốc sửa soạn đi đám cưới ! Đúng ra là thiệp mời đã nằm ở bàn của tôi đã nửa tháng rồi nhưng tôi đã có ý định đùn đẩy cho đứa con trai thay mặt đi một mình - như tôi đã từng đùn đẩy ông xã tôi đi dự đám nầy đám kia một mình vậy - ( cũng vì vậy mà tôi đã từng đánh mất chồng của mình vậy đó , ha ha ) . Con trai nói:</p><p> -Người ta mời chị và cháu mà ...</p><p>- Nhưng con đại diện đi ...</p><p>- Hàng xóm mà mẹ ...</p><p>Tôi lưỡng lự :</p><p>- Mẹ ..</p><p>- Mẹ không thích đi thì thôi ...</p><p>Ôi! vì tình hàng xóm , bớt lười đi bà cụ ơi !</p><p>- Vậy chờ mẹ sửa soạn chút nha !</p><p>Vậy là tôi hộc tốc " sửa soạn ".. vì giấy mời ghi 11h đó !</p><p>Ha ha ..nói sửa soạn cho oai chứ thật ra tôi chỉ đi tắm nhanh , thay cái đầm hơi cũ - vì tôi cảm thấy thích hợp cho khung cảnh miền quê chưa được giàu , mà lại đãi ăn ngoài trời - , thoa nhẹ miếng kem chống nắng , thoa sơ miếng son lên môi , chải nhanh cái tóc , xịt chút xíu nước hoa , bỏ khăn giấy , điện thoại , ví tiền vào bóp ,...Và :</p><p> - Mẹ xong rồi , đi thôi !!</p><p>- Ủa ...nhanh vậy mẹ !</p><p>Tôi bỗng nhớ những lần đi ăn cưới hồi trước ...Trước đó một ngày tôi đã lo đi cắt tóc , làm móng , mat xa mặt ,...- làm như trong tiệc người ta sẽ chú ý đến mình lắm , làm như mình là trung tâm buổi tiệc vậy , haha- Có khi tôi còn đi shop mua đồ mới nữa đó . Bây giờ tôi lại không xem chuyện đó là quan trọng nữa ! Tôi cũng chẳng hiểu vì sao !</p><p>Tôi đi vào đám cưới , bỏ tiền vào thùng mừng cưới , chào chủ nhà , chào chú rể , chào những người tôi gặp ...</p><p>Chủ nhà dẫn tôi vào ghế ngồi trong bàn tiệc ! </p><p>Tôi chào những hàng xóm xung quanh ...Hôm nay ai cũng lộng lẫy cả . Ai cũng mặc áo mới , có gắn hột chai và kim tuyến lấp lánh . Người nào cũng đeo dây chuyền vàng , bông vàng , vòng vàng sáng rỡ ! ( lúc nãy tôi cũng lười lấy bông tai , lấy dây chuyền ngọc trai ra đeo rồi vì tôi thây không cần thiết hihih) . Và dĩ nhiên ai cũng phấn son kỹ càng ..</p><p> Nhà phục vụ dọn món ăn lên </p><p>Buổi trưa ngoài trời nóng búc , người đông chật chội , món ăn ngon cũng thành bớt ngon . Tản Đà chẳng đã nói "đồ ăn ngon , chỗ ngồi ăn không ngon , ăn không ngon ,.."</p><p>Rất nhiều bà đã dùng khăn giấy lau mồ hôi trên mắt, trên má , ...</p><p>Và có rất nhiều người gương mặt đã gần biến dạng vì mồ hôi!</p><p>Lúc nầy tôi cảm thấy sự giản dị là một lựa chọn tốt hơn bao giờ hết !</p><p><br /></p><p> </p><p><br /></p>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-53382863624548663132022-03-22T17:05:00.001+07:002022-03-22T17:12:45.479+07:00 Mưa !<p> Đám mưa đầu mùa ( thứ hai ) chiều nay khá lớn !</p><p>Lớn vừa đủ để tôi có thể khóc theo mưa ! </p><p>Hình như tôi khóc như con nít </p><p>Hồi xưa trời mưa tôi khóc vì sợ ! </p><p>Bây giờ tôi khóc vì nỗi sợ mưa cố hữu và còn thêm một nỗi nhớ người - người vừa ly biệt !</p><p> Tôi nhớ hồi trước vì biết tôi sợ mưa nên ông ấy hay khơi cho má tôi kể lại để chọc quê tôi chơi !</p><p>Má kể </p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"> "Hồi nhỏ nó rất sợ trời mưa . Cứ mỗi lần thấy trời chuyển mưa là nó chạy tìm má và hét toáng lên : mưa mưa má ơi má lấy đồ vô , dù chẳng cần biết má có phơi đồ hay không , haha ".</span></p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"> Chuyện này cứ hể mỗi lần nói về tôi má đều không quên đem ra "chiêu đải " với ông ấy!</span><br style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;" /><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"> Và dĩ nhiên đám em tôi cùng phụ họa với ông ấy cười ha ha vang nhà . Một bửa , ông ấy truy vấn tôi :</span><br style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;" /><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;">- Nè , nói thiệt nghe coi , tại làm sao mà sợ mưa dữ rứa ?</span><br style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;" /><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"> - Hỏng biết !</span><br style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;" /><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"> - Trời ! sao trả lời y như cô gái của Chu Tử vậy ta !</span><br style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;" /><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"> - Trời ! sợ thì sợ chứ cần gì có lý do !</span></p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;">- Trời ! ngó cái mặt quê cơ kìa ha ha </span></p><p>- ...<br style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;" /><br style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;" /><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"> Sau này khi tôi đã " theo chàng về dinh " </span><i style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;">- vào cái thời bao cấp - thì hình như cái nỗi sợ mưa của tôi nó vội nhường chỗ cho những nỗi sợ khác lớn hơn nhiều ! </i></p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;">T</span><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;">ôi </span><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;">nhớ lại :</span></p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;">- tôi đã từng hằng ngày lầm lũi đi dạy dưới mưa ;</span></p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;">- tôi đã từng dầm mình cả giờ dưới mưa chạy đua với nước lụt để chặt bắp vì ông ấy không có ở nhà , rồi cùng với thằng con ( chỉ mới năm tuổi ) kéo bắp từ ngoài biền vào sân để kịp tránh lụt </span></p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;">- tôi đã từng xông ra mưa để lùa bầy heo con chạy lạc vào chuồng , </span></p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;">- tôi đã từng dò dẫm từng bước trong nước lụt tới hông để đi mua gạo ,</span></p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;">- vv...</span></p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"> Cứ như thế ngày qua ngày tôi đã từng ,,,; đã từng ... </span></p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"> Và tôi đã dần dần quên đi cái nếp </span><i style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;">tiểu tư sản , dần dần buông mất những </i><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;">nỗi sợ </span><i style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;">tiểu tư sản </i><i style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;">... </i><br style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;" /><i style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;"><br /></i><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"></span><i style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;"> </i><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;">Nhưng hôm nay , giờ nầy đây , khi tâm hồn bị nỗi trống vắng thống trị thì chỉ cần một cơn mưa cũng đủ làm tôi ngơ ngác , ngộp thở !</span></p><p><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"> Thế mới biết dù lòng đã cố quên mà " hoàn cảnh" cũng dễ dàng bắt mình càng nhớ thêm !</span></p><p><br /></p><p> <br style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;" /><br style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;" /><br style="background-color: white; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 20px;" /><span face="Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif" style="background-color: white; font-size: 20px;"> </span><br /></p>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-53870707298987168692021-12-31T10:15:00.002+07:002021-12-31T10:17:51.820+07:00Một mình lan man <p> Sáng nay mình lập lại thói quen đi thể dục . </p><div class="MsoNormal">Và bắt đầu chương trình đi thể dục một mình !</div><div class="MsoNormal"> Đường làng quen thuộc mà xa lạ - xa lạ mà quen thuộc -</div><div class="MsoNormal"> Cũng đã gần ba năm mình không đi lại đường này rồi !</div><div class="MsoNormal">Cảnh cũ mà xa lâu thì thành lạ thôi . </div><div class="MsoNormal">Con người ta mà vắng thăm hỏi vắng gặp gỡ thì lâu dần cũng thành " không quen " . Xa mặt thì đương nhiên phải cách lòng là vậy !</div><div class="MsoNormal"><br /></div><div class="MsoNormal">Chợt thấy cây bần trổ hoa trắng xóa đứng lẽ loi ven sông . Vui và buồn . Vui vì tình cờ thấy lại cái cây thân thuộc từ thuở nhỏ giống như gặp lại bạn cũ ngày xưa . Buồn vì nó gợi cho mình nhớ ngoại . Cây bần là cây đặc trưng ở quê ngoại .Mỗi bận về thăm ngoại cây bần chào đón mình từ ngoài đầu dòng Rạch Mỏ. Và khi giã từ quê ngoại thì cũng chỉ có cây bần là hình ảnh cuối cùng trong mắt mình trước khi khuất bóng của ngoại</div><div class="MsoNormal"><br /></div><div class="MsoNormal">Suýt nữa mình dẫm lên cái dây hoa rau muống mọc lấn ra đường đi . Hoa cũng đẹp và rất dễ thương . Nhưng mấy ai đứng nhìn nó chỉ vài giây để khen thầm vẻ mộc mạc quê mùa đầy duyên thầm của nó . Khi trồng mà lỡ để rau muống ra hoa thì người ta lại vô tình cắt bỏ không thương tiếc . Âu cũng là cái phận hẩm hiu của một loài hoa …</div><div class="MsoNormal"><br /></div><div class="MsoNormal">Căn chòi hoang sơ mọc trong một cảnh vườn hoang vu ở bên đường bỗng làm mình nhớ tới những câu truyện liêu trai của Bồ Tùng Linh mà mình đã rất ghiền đọc hồi nhỏ . Bỗng nghe nao lòng quá đỗi . Bên kia thành phố loại một sao lại có những cảnh điêu tàn như vầy . Bên trong một thiên đường sáng lạn sao lại còn sót nhiều mảnh đời tối tăm ?!</div><div class="MsoNormal"><br /></div><div class="MsoNormal"> Nhiều đám dây leo hoang dại mọc phủ kín một số cây cao thân mộc . nhiều cây bị dây phủ kín không ai còn nhận ra tên gọi ban đầu của nó nữa . Nhiều cây bị chết khô và lại tiếp tục làm trụ đỡ cho dàn dây leo mất dạy kia luôn . Có ai ngờ cái dây yếu mềm quặt quẹo kia lại có thể khống chế cả một cây cổ thụ to lớn như thế nầy .</div><div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; mso-list: l1 level1 lfo2; tab-stops: list .5in; text-indent: -0.25in;"><!--[if !supportLists]-->-<span style="font-size: 7pt;"> </span><!--[endif]-->Thì đó ! có ai ngờ nhà Trụ hùng mạnh lại suy vong về tay nàng Đắc kỷ liễu yếu đào tơ …?!</div><div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; mso-list: l1 level1 lfo2; tab-stops: list .5in; text-indent: -0.25in;"><!--[if !supportLists]-->-<span style="font-size: 7pt;"> </span><!--[endif]-->Vậy mới hay sức mạnh không hẳn nằm ở bề ngoài dũng mãnh …</div><div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; mso-list: l1 level1 lfo2; tab-stops: list .5in; text-indent: -0.25in;"><!--[if !supportLists]-->-<span style="font-size: 7pt;"> </span><!--[endif]-->Và .. rằng sự tồn tại của một vật thể còn tùy thuộc vào quá nhiều yếu tố ..</div><div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; mso-list: l1 level1 lfo2; tab-stops: list .5in; text-indent: -0.25in;"><!--[if !supportLists]-->-<span style="font-size: 7pt;"> </span><!--[endif]-->…hữu hình và …siêu hình ..</div><div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; mso-list: l1 level1 lfo2; tab-stops: list .5in; text-indent: -0.25in;"><!--[if !supportLists]-->-<span style="font-size: 7pt;"> </span><!--[endif]-->E …hèm …</div><div class="MsoNormal"><br /></div><div class="MsoNormal">Ngang một nhà có nuôi nhiều chó . Chúng ùa ra sủa thị uy . Mình hoảng hồn cầu cứu bà chủ đang quét sân gần đó :</div><div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; mso-list: l0 level1 lfo1; tab-stops: list .5in; text-indent: -0.25in;"><!--[if !supportLists]-->-<span style="font-size: 7pt;"> </span><!--[endif]-->Chị ơi la chó dùm em với …</div><div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.5in; mso-list: l0 level1 lfo1; tab-stops: list .5in; text-indent: -0.25in;"><!--[if !supportLists]-->-<span style="font-size: 7pt;"> </span><!--[endif]-->Ki..ki..</div><div class="MsoNormal">Rồi bà trấn an tôi :</div><div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.25in;">-Không răng ..không răng …mô !</div><div class="MsoNormal" style="margin-left: 0.25in;"><br /></div><div class="MsoNormal"> Tôi bỗng nhớ tới một câu truyện vui cười “<i>không răng mô“ </i>và bật cười một mình :</div><br /><div class="MsoNormal"> - Chó răng đầy mà cứ bảo là <i>không răng …</i>Hi hi </div>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-82843524650783362012021-12-30T11:02:00.002+07:002021-12-30T11:05:25.115+07:00 Chống tay đứng dậy <p> </p><p> Gục ngã sau chấn động </p><p> Của bão giông vô thường </p><p> Vâng lời khuyên yêu thương </p><p> Tôi chống tay đứng dậy </p><p> </p><p> Có tiếng chim rối rít</p><p> Hòa âm tiếng mưa rào </p><p> Sống - nghĩa là chấp nhận </p><p> Mỉm cười dầu đớn đau !</p>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-52123907620040127032021-12-25T22:13:00.002+07:002021-12-25T22:13:47.753+07:00Cháu nội <div class="kvgmc6g5 cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="animation-name: none !important; background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0px; overflow-wrap: break-word; transition-property: none !important; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEgW53JrMRYTo-bUTJmvFFUPfO0h3rBeF7RpxG2dt3AXALFIK3BH61YEaQd3ggL3ecBwg58Oxqow4Rlga_iK9GH7iKexvPpkMnnKyy7aWTZVk9_d-M0z6oe-QCfVxpEjxGQCg8b4vLFB4LDnZAy-ljtjFb3OrP5zwjBPMm6nhFW8btLCC81Yi1mSiwC6=s526" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="526" data-original-width="526" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEgW53JrMRYTo-bUTJmvFFUPfO0h3rBeF7RpxG2dt3AXALFIK3BH61YEaQd3ggL3ecBwg58Oxqow4Rlga_iK9GH7iKexvPpkMnnKyy7aWTZVk9_d-M0z6oe-QCfVxpEjxGQCg8b4vLFB4LDnZAy-ljtjFb3OrP5zwjBPMm6nhFW8btLCC81Yi1mSiwC6=s320" width="320" /></a></div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;"><br /></div>- Sáng mai mình đi bắt ốc sên nha, bà nội nói với Thì Là </div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- Bắt cho con chơi hả nội, Thì Là hào hứng hỏi </div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- Không , mình sẽ thả nó xuống bờ sông, bà nội trả lời </div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- Sao vậy nội? <br /></div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- Nếu không nó sẽ ngốn hết mấy cây cải non của bà nội</div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- Rồi nó ra ngoài đó nó ăn gì? Thì Là giương to mắt </div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- Thì nó ăn mấy cây lá ngoài bờ sông thiếu gì... </div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- Mấy cây lá ngoài đó cứng lắm, nó sẽ ăn không được đâu bà nội ơi... </div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- Nó phải ráng ăn thôi. Chứ nó ăn hết rau cải của bà nội rồi bà nội lấy gì ăn... Bà nội hơi bối rối </div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- Bà nội ơi bà nội ra chợ mua rau cải về ăn... Chứ con ốc sên nó không có tiền mua rau đâu... </div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">Bà nội chưa kịp có phản ứng trước ý kiến ngồ ngộ của Thì Là thì Thì Là nói tiếp :</div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- Bà nội không cho nó ăn nó sẽ chết đó... </div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- E hèm... Bà nội bối rối tiếp tục </div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- Con ốc sên nó cũng giống như con người đó bà nội, nó cũng có sự sống... Thì Là buồn buồn ra mặt </div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="animation-name: none !important; background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; transition-property: none !important; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">- E hèm.. e hèm..., bà nội e hèm liên tục..</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="animation-name: none !important; background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; transition-property: none !important; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;"> Và, haha ...</div><div dir="auto" style="animation-name: none !important; font-family: inherit; transition-property: none !important;">Bởi vì lúc này bà nội đã bối rối toàn tập <span class="pq6dq46d tbxw36s4 knj5qynh kvgmc6g5 ditlmg2l oygrvhab nvdbi5me sf5mxxl7 gl3lb2sf hhz5lgdu" style="animation-name: none !important; display: inline-flex; font-family: inherit; height: 16px; margin: 0px 1px; transition-property: none !important; vertical-align: middle; width: 16px;"><img alt="🙂" height="16" referrerpolicy="origin-when-cross-origin" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t4c/1/16/1f642.png" style="animation-name: none !important; border: 0px; transition-property: none !important;" width="16" /></span></div></div>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-28636476578263762382021-10-20T13:20:00.002+07:002021-10-20T13:21:48.517+07:00Lá rơi <p> Nhẹ nhàng như chiếc lá rơi </p><p>Chàng đi vào cõi xa mờ </p><p>Trần gian em tìm đỏ mắt </p><p>Tìm đâu </p><p>Tìm đâu </p><p>Mình ơi... </p>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-74470234382318924512021-08-23T17:54:00.021+07:002022-11-19T17:38:08.355+07:00Chờ " thiết quân luật " !<p> Đang ngủ thì chân minh bị chuột rút dữ dội . Khóc từ trong mơ. Giật mình dậy càng nghe đau khủng khiếp - như ai đang rút gân chân mình vậy. Vừa rên mình vừa cố gắng ngồi lên và lấy hết sức bẻ cong bàn chân - theo cách mà mình đã đọc trên mạng. Sau nhiều phút vật vã - và vả cả mồ hôi lẫn nước mắt - thì cái chân mình mới chịu dừng biểu tình phản đối! </p><p> Phải! Cô nàng lên án mình nguyên ngày hôm qua loay hoay sắp sắp xếp xếp rau rau cải cải cá cá thịt thịt. .. chuẩn bị cho mấy tuần "thiết quân luật "sắp tới không được phép ra khỏi nhà. Ừ làm thì phải làm thôi. Nhưng sao mình lại không nhớ tới cái chân bị giãn tỉnh mạch mà mang cho cô nàng đôi vơ nhỉ? Bởi vậy cả mấy tiếng đồng hồ đứng, đi ,đi đứng mỏi nhừ thì tất nhiên tối lại cô nàng nổi trận lôi đình với minh là phải lắm , hic !</p><p>Khô nước mắt rồi mình vuốt ve xin lỗi cô nàng rồi bật cười cho cái đãng trí lão thành của mình. </p><p>Hết đau tự nhiên nghe hạnh phúc lạ thường.</p><p> Thế mới biết hạnh phúc chẳng phải ở đâu xa. Được cái mong cầu. Hoặc dứt bỏ được sự khổ sự phiền, làm lòng ta nhẹ nhàng thì ta gọi là hạnh phúc .</p><p>Chắc là đúng rồi !</p><p><br /></p><p><br /></p><p><br /></p>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-2562868908648175632021-03-22T11:39:00.004+07:002021-03-22T11:39:44.783+07:00tôi về Tôi về đường vắng bóng lau<br />
Biệt thự biệt phủ chen nhau rỡ ràng<br />
Chân lạ đường nhựa ngỡ ngàng<br />
Nghe thèm chút bụi đường làng ngày xưa<br />
Đâu đây sót chút hương thừa<br />
Có con chim nhỏ cũng hùa thở than tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-86703953947653730212020-11-19T18:13:00.000+07:002022-11-19T18:15:02.840+07:00CẢM !Sáng nay mình ngủ dậy nghe cổ họng hơi rát . Và hình như bị tắt tiêng.<div> - Hồi hôm có bị ho không ? </div><div> - Hình như có ho vài tiếng. </div><div> - Vậy thì mình bị cảm rồi đó .</div><div> - Ưa lo uống thuốc cảm vô đi</div><div>- Phải ăn no rồi mới uống thuốc cảm nha !</div><div> </div><div> Vây là lọ mô đi nấu cháo!</div><div>- Nhớ nấu cháo thịt để ăn cho có sức nghe ! </div><div><br /></div><div>- Ủa còn vụ ăn chay ngày mùng một thì sao ta !</div><div>- Thôi thì nợ lại chứ sao . </div><div> ( Số là hôm trước , khi ông xã lên bàn mổ mình đã cầu Quan Thế Âm gia hộ cho ông xã được an lành và mình nguyện ăn chay một tháng . Khi ông xã bình an rồi thì mình không thể đủ sức trả nợ một lần vì lý do sức khoẻ nên mình đành trả góp mỗi tháng bốn ngày vào những ngày đầu tháng và giữa tháng !!)</div><div>- Đức Quan Âm thông cảm mà ! Phải lo hết cảm đã chớ !</div><div>- Ôi! đành vậy thôi!</div><div>...........</div><div><br /></div><div>- Á ngộ quá mình vừa ăn cháo xong , chưa uống thuốc mà đã nghe người khá khoẻ rồi . Vậy là sao ta ? Chẳng lẽ mình chỉ bị suy dinh dưỡng chứ không bị cảm hả </div><div>- À để mình kiểm tra lại cách mà mình đối xử với bản hân coj </div><div> - À hình như mình có hơi " quên mình " rồi . </div><div> Hừ ..hừ ...rõ ràng mình giống tánh của má mình quá rồi - má mình khi xưa mình nhớ bà chỉ biết lo cho ba mình , cho mấy chị em tụi mình , còn bản thân má thì má không sá kể . </div><div> Nhớ bữa trước có đứa cháu gọi điện hỏi thăm sức khoẻ mình . nó la bài hãi khi biết mình chưa ăn trưa </div><div>- Trời ơi dì ơi dì biết bi giờ là mấy giờ hông , 2 h 15 rồi đó dì ?</div><div> - Ơ ờ dì biết rồi dì đi ăn liền nè </div><div> Trước khi chào tạm biệt nó còn ráng nói </div><div>- Dì phải lo cho mình trước để có sức rồi mới lo cho dượng được . Dì nhớ con dặn đó !</div><div><br /></div><div> Ôi trời nhỏ ơi điều này dì mày đã biệt từ khuya . Chẳng hạn như khi đi máy bay mà rủi gặp vấn đề tai nạn thì trước hết mình phải lo hít bình dưỡng khí trước rồi mói lo cho trẻ con đi theo mình , vv...</div><div>Ừ vậy mà rồi do cái tính trời sinh ( giống má ) nên hay quên hay coi hường điều cơ bản này , lúc nào cũng lo cho bản thân mình sau chót . Hình như khi đó mình có cái thú cái hạnh phúc là đã chu toàn bổn phận hay sao ấy !</div><div><br /></div><div> Ôi! mình phải rút kinh nghiệm tiếp đây!</div><div> Ôi ! sợi dây kinh nghiệm của mình sao mà dài quá vậy !!!</div><div><br /></div><div><br /></div>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-53824729776229371322020-11-19T01:00:00.000+07:002022-11-19T18:16:49.376+07:00 Mấy ngày hôm nay tôi đã chợt nhận ra gió tết về . Thiệt là kỳ là cho ngọn gío này Nó vừa đủ lạnh để người ta nghe thèm một hơi ấm . Nó vừa đủ vui để người ta bâng khuâng . Nó cũng vừa đủ buồn để người ta bồi hồi nhớ về kỷ niệm . Rồi nó dùng dằng dai dẵng để người ta bần thần ngơ ngẩn như vừa đánh mất một thứ gì vô cùng quý giá ! <div> Ôi mùa xuâ ! </div><div>Mùa của hy vong nhưng cũng là mùa bắt đầu cho sự tàn phai !</div>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-66088920885926160582020-09-06T16:05:00.000+07:002020-09-06T16:05:52.503+07:00VÙNG TRỜI BÌNH YÊN THẤT THỦ <p> Nghe tin bạn bè rơi rụng </p><p>Ngực trái đau thắt thất thường </p><p>Đã biết vô thường là vậy </p><p>Sao ta không khỏi đau thương </p><p><br /></p><p>Giở trang blog cũ ngày xưa </p><p>Náo nhiệt - dù không còn trẻ </p><p>Thắm thiết rủ nhau từ thiện</p><p>Thương ơi thương sao cho vừa </p><p><br /></p><p>Chẳng kể mưa nắng gần xa </p><p>Từ thiện đến tận xứ Trà </p><p>Đi, về , trăm hai cây số </p><p>Trời tối đội mưa chẳng nề </p><p><br /></p><p>Rồi về Giồng Trôm , An Hóa </p><p>Miệt quê mấy lượt Châu Hoà </p><p>Xứ quê tình người càng đượm </p><p>Càng thân như người một nhà </p><p><br /></p><p>Rồi bởi cùng máu lãng tử </p><p>Dắt nhau qua tận Cồn Lăng </p><p>Xe máy, ca nô, đi bộ </p><p>Một ngày kỷ niệm tình thâm </p><p><br /></p><p>Năm ngắn ngày ngắn qua nhanh </p><p>Dòng đời thất thường cũng nhanh </p><p>Chỉ một vài năm xa cách </p><p>Tin tiếp nối tin chẳng lành :</p><p><br /></p><p>Một bạn mấy lần chết hụt </p><p>Một bạn Cancer dạ con </p><p>Một bạn ra đi mãi mãi </p><p>Một bạn thân trí mỏi mòn </p><p><br /></p><p>Một Cô tăng xông - trăm tám </p><p>Một Thầy mấy lượt suýt đai </p><p>Người đau hỏi thăm người bệnh </p><p>Trong héo ngoài tươi . Thương thay !</p><p><br /></p><p>Sáng nay nghe nhiều tin dữ </p><p>Lòng ta lâm thâm buồn rũ </p><p>Ơi sau cơn bão thời gian </p><p>"Vùng trời bình yên "thất thủ ...</p><p><br /></p><p><br /></p><p><br /></p><p><br /></p><p><br /></p><p><br /></p><p><br /></p><p><br /></p><p><br /></p><p><br /></p>tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-69395868799531230652020-02-16T22:18:00.004+07:002020-02-16T22:18:44.841+07:00CÒN MỘT NẺO CHUNG Hôm qua con về đám giỗ Ba<br />
Sài Gòn Bến Tre tự nhiên xa<br />
Một mình nhẩm đếm từng cây số<br />
Không sợ đường xa - sợ tình xa<br />
<br />
Mười tháng không về lạ Bến Tre<br />
Nước mặn mềm môi người xa về<br />
Những cành dừa nhỏ khoe dáng liễu<br />
Sóng nước Hàm Luông lụy Bến Tre<br />
<br />
Thắp nén hương trầm tưởng nhớ Ba<br />
Đứa em gái Út đã đi xa<br />
Còn đây bảy đứa dù bảy nẻo<br />
Vẫn còn nẻo chung : về Bến Tretieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-34629227749028285762019-06-11T08:14:00.000+07:002019-06-11T13:11:01.786+07:00Bóng mây thấp thoáng ...<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgc3JFDAeaNIWduWysvPj2IKyWTkSTX65IAwrdtd8OlZh1aFl9pw5lVTWg7rqjr4U8S06BMR1z2Uws4Zv7OEwgJQ_HsoPaJHw7Lzwbo99V0hi3HgDvhx_jo59jSqEMUiysEjd2fhh8E24E/s1600/safe_image.jpg" imageanchor="1" style="clear: right; float: right; margin-bottom: 1em; margin-left: 1em;"><img border="0" data-original-height="281" data-original-width="540" height="166" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgc3JFDAeaNIWduWysvPj2IKyWTkSTX65IAwrdtd8OlZh1aFl9pw5lVTWg7rqjr4U8S06BMR1z2Uws4Zv7OEwgJQ_HsoPaJHw7Lzwbo99V0hi3HgDvhx_jo59jSqEMUiysEjd2fhh8E24E/s320/safe_image.jpg" width="320" /></a>Như mây trời có khi tan khi hợp<br />
Dạ của nàng cũng khi nhớ khi quên<br />
Nên chợt đôi hồi nhớ ngày xưa ấy<br />
Bỗng dưng lòng nghe thắt thẻo bâng khuâng ...<br />
<br />
Có một bận vào cuối mùa hoa phượng<br />
Có một người đến bảo nhỏ : " Nhỏ ơi ,<br />
Hoa tiên tử vì nhỏ hôm qua đã nở ,<br />
Nhỏ hiểu không ...<br />
Là... anh lụy nhỏ rồi "<br />
<br />
Ôi chuyện lâu lắc... đà nửa thế kỷ<br />
Bóng mây xa đã thấp thoáng chân trời<br />
Yêu đâu có nghĩa là không xa cách<br />
Và cách xa đâu có nghĩa là quên ...tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-40286659562070366602019-02-13T11:50:00.004+07:002019-02-13T12:05:06.517+07:00SÓT...<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhHHqMFEp8_Jbyj3ai5uYCgjbL5I3HCA00H9zQT_9m9v0gxAEnlLz1b1mni7orjrBqjAh03ndjPD98CCq5Quz3I5f9mSLsp4jr9uQhDR13VUot4G88UDrpeGp1raJBzQ2fCh9XcDlGKWjw/s1600/DSC08326.JPG" imageanchor="1" style="clear: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1067" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhHHqMFEp8_Jbyj3ai5uYCgjbL5I3HCA00H9zQT_9m9v0gxAEnlLz1b1mni7orjrBqjAh03ndjPD98CCq5Quz3I5f9mSLsp4jr9uQhDR13VUot4G88UDrpeGp1raJBzQ2fCh9XcDlGKWjw/s320/DSC08326.JPG" width="212" /></a><br />
Có bông hoa nở muộn<br />
Trên cánh đồng mùa xuân<br />
Có trái tim yếu đuối<br />
Trong lồng ngực ngại ngần<br />
<br />
Thời đà thôi nhật nguyệt<br />
Thế đã vãng mùa xuân<br />
Lòng đà thôi nghi vọng<br />
Sót chút tình cố nhân ...<br />
<br />tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-18362052073387531992018-12-30T15:10:00.003+07:002020-11-26T11:41:44.358+07:00 Chuyện ba má tôi <br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjftU1koMs7kN8U1G-tSD1q38Skxld3Ew-kuYQqaUsYM_biDj4P1EcYiUwcPZk9iY_NubNTrh8YVwvPvSXRoxw3lcvOrkF_6bvz3KDWfmQpD4EupD5lv73K0Yh2RQN5dziP1i6NiFe-45s/s1600/co-quanh-cho-nhau.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="498" data-original-width="750" height="212" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjftU1koMs7kN8U1G-tSD1q38Skxld3Ew-kuYQqaUsYM_biDj4P1EcYiUwcPZk9iY_NubNTrh8YVwvPvSXRoxw3lcvOrkF_6bvz3KDWfmQpD4EupD5lv73K0Yh2RQN5dziP1i6NiFe-45s/s320/co-quanh-cho-nhau.jpg" width="320" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
Má tôi về với ba tôi bằng một cuộc hôn nhân " áp đặt" của ông ngoại . Số là ba tôi đang là thông ngôn cho một ông quan Tây . Ba hiền lành lại ít nói mà không biết ông ngoại nghe người ta đồn đoán thế nào mà dẫu chưa một lần gặp ba mà ông ngoại đã ngấm ngầm chấm ba điểm 8 hihi . Thế rồi sau một thời gian " tìm hiểu " ba kỹ cơ rôi , ông ngoại bèn quyết định dụ dỗ ba " về làm rễ tía nghen " haha.. Dĩ nhiên là ba mở cờ trong bụng rồi chứ còn gì nữa . Vì sao hả ? Không phải ông ngoại giàu mà là vì má tôi đấy ! Má tôi - nói không phải thiên vị nha - thuở ấy bà là hoa khôi xứ Thạnh Phú đó !<br />
Ba tôi lúc đó đã mồ côi nên chỉ có bác tôi đứng ra làm chủ hôn trong đám cưới ! Đám cưới mà cô dâu cái mặt chầm dầm bởi vì cô dâu đâu đà ưng cái bụng ! Sau nầy kể lại lúc nào má cũng không quên câu :<br />
--Hứ ! hồi đó tao đâu có chịu ổng đâu ?<br />
- Ủa sao vậy má , ba phong độ mà , má không học hành chi trơn mà tự nhiên được làm bà thông ngôn sướng thấy mồ !<br />
- Hứ ! đã xấu quắc rồi mà còn lầm lì ít nói nữa ...<br />
- Ha ha ...vậy là má cũng chuộng hình thức ha ?<br />
Má cười hì hì thấp giọng tâm sự :<br />
- Lúc đó má có quen một người - Cậu Chín , con ông hương cả ... , ba má của ổng cũng có trầu cau tới hỏi cưới...<br />
- Sao ông ngoại hong chịu vậy má ? tôi nôn nóng hỏi<br />
Má buồn buồn :<br />
- Chuyện thật không đáng . Nghĩ mà không hiểu nổi mấy ông bà già xưa khó khăn hủ lậu chấp nhặt ...<br />
Má ngưng một chút lắng nỗi xúc cảm rồi tiếp :<br />
- Ông bà hương cả hỏi cưới má cho con trai , nhưng lại không chịu gọi ông bà ngoại là sui gia !<br />
- Kỳ vậy má ?<br />
- Ông bà ấy nói rằng vì ông bà ngoại còn nhỏ tuổi hơn con đầu lòng của họ - bởi má là con đầu lòng của ngoại , còn cậu Chín là con Út của họ - nên họ nói rằng không gọi ông bà ngoại là anh chị sui mà sẽ gọi là chú thím em ...<br />
Tôi tự nhiên nổi khùng :<br />
- Hứ , họ đúng là cường hào ...<br />
Má kể tiếp :<br />
- Sau đó thì ông Chín làm mình làm mẩy , nhịn ăn rồi đổ bịnh !<br />
- Hihihi...giống chuyện phim quá má ha<br />
-Hai ông bà đó mới trở lại năn nỉ ông bà ngoại xin rút lại lời hôm trước ! Nhưng ông ngoại con nghiến răng rin rít :<br />
- Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy !<br />
Tôi cười khùng khục chảy nước mắt ! Tưởng bở hả , ông ngoại tôi là một bụng chữ Hán , truyện Tàu nhiễn nhừ trong ruột . Nhớ những khi ba tôi làm ăn không suông sẻ , má tôi chạy về than thở , ngoại cũng nghiến răng:<br />
- Trường đồ tri mã lực , Cư cửu kiến nhân tâm ...<br />
<br />
Thế là nửa năm sau má tôi lên " xe hoa " , còn ông Cậu Chín thì đau thất tình một trận thừa sống thiếu chết !<br />
Thế là ba tôi tự nhiên " số trời đã định" được cưới " người đẹp " mà không tốn một câu tán tỉnh !<br />
Ý quên , nói vậy cũng không công bằng với ba ha . Ông không tốn công đeo đuổi má nhưng bù lại ông phải chịu nửa tháng tương đương " nằm gai nếm mật " sau đám cưới đó ! Chuyện nầy bà ngoại kể :<br />
- Tội nghiệp ba bây lắm , bị má bây hành hạ cả nửa tháng sau đám cưới mà tao với ông ngoại bây đâu hay biết !<br />
- Trời , hành hạ ra sao ngoại ?<br />
Nghe nhắc vụ nầy ngoại bật cười hà hà :<br />
- Tối đó má bây đâu cho ba bây ngủ chung , ba bây bị "bả" đạp xuống sàn . Vậy là " ổng" đắp chiếu ngủ luôn dưới sàn ... không nói năng chi hết ! Ngoại rình ngoài cửa phòng nghe im ru tưởng đâu thuận chèo mát mái , ai mà ngờ ...<br />
Tôi tò mò :<br />
- Rùi chừng nào má mới cho con nhập khẩu hihi<br />
Bà ngoại nói là bà ngoại thấy ba không có vẻ hớn hở của chàng rễ mới , ling tính đàn bà cho ngoại biết có chuyện không hay , bà liền thủ thỉ thông báo cho ông ngoại , rồi hai ông bà để ý theo dõi nhất cử nhất động của đôi tân nhân . Bữa nọ , ba không có ở nhà , bà ngoại dịu dàng mà mưu mẹo hỏi khéo mấy câu và má mắc bẩy bèn lòi ra cái vụ không ngủ chung . Sau khi má thú " tội " rùi thì ông ngoại lộ diện nổi trận lôi đình , nghiến răng trèo trẹo : " Tại gia tòng phụ , xuất giá tòng phu ...; áo mặc sao qua khỏi đầu ,...vv...vv.. "<br />
- Ngoại ơi , vậy là ông tơ bà nguyệt ngoại xe duyên ba má con thành công hả ?<br />
Má tôi cười hinh hích :<br />
- Thì má thấy ổng cũng tội nghiệp , bị má hắt hủi vậy mà làm thinh làm thế ... Vậy là tối lại má mới khều ổng kêu lên bóp chân dùm ...<br />
<br />
Hihi...<br />
Vậy là số trời đã định : ba tôi " bất chiến tự nhiên thành "!<br />
Hay là vì ba với má có duyện nợ ba sinh từ kiếp trước ?!<br />
Trong đời ba tôi đã có 2 lần chờ đợi má :<br />
Lần đầu chờ má cho nhập thành .<br />
Và lần cuối cùng chờ má ở thế giới bên kia !<br />
Còn má thì cũng đã 2 đợt ròng rã chờ ba :<br />
Đợt đầu là hàng nghìn ngày đêm lo âu thấp thỏm trong quảng thời gian ba theo bác tôi đi biền biệt " làm cách mạng " , để rồi cũng không biết bao nhiêu ngày đêm má phải " lặn lội thân cò " tần tảo buôn bán mưu sinh và nuôi một bầy mấy chị em tôi !<br />
Còn đợt sau , má biết ba đợi má , cho nên má chỉ đợi một ngày có lịnh của ông Trời thì má sẽ về bên ba !<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
Và , bây giờ thì ba má đã ở bên nhau mãi mãi rồi !<br />
<div class="" data-block="true" data-editor="1a5no" data-offset-key="4cgkm-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="4cgkm-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;">
<div style="font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; line-height: 19.32px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px; white-space: normal;">
<br /></div>
</div>
</div>
<div class="" data-block="true" data-editor="1a5no" data-offset-key="52gf3-0-0" style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 18px; white-space: pre-wrap;">
<div class="_1mf _1mj" data-offset-key="52gf3-0-0" style="direction: ltr; font-family: inherit; position: relative;">
<span data-offset-key="52gf3-0-0" style="font-family: inherit;"> </span></div>
</div>
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />
<br />tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-53778835375926755282018-12-28T17:36:00.000+07:002018-12-30T08:02:48.883+07:00THIỀN DUYỆT VI THỰC <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgSuCgfsb2QHiSmyJjeWhAn1dkYEF_14bJySYEuMeL0MvPodsoeaqRaMHFCjPYMlC1Om_gD3NcQZf6v1DI3YmOYi_7VHEhO2d0Rbzg_Ch8sbnQxQh8djnvffdlaVRiPHrCLNGlejUFIbhE/s1600/48374383_1019482078254417_254732470216294400_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgSuCgfsb2QHiSmyJjeWhAn1dkYEF_14bJySYEuMeL0MvPodsoeaqRaMHFCjPYMlC1Om_gD3NcQZf6v1DI3YmOYi_7VHEhO2d0Rbzg_Ch8sbnQxQh8djnvffdlaVRiPHrCLNGlejUFIbhE/s400/48374383_1019482078254417_254732470216294400_n.jpg" width="300" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
Sáng nay chúng tôi dạo quê tìm mua dây lang về trồng - để kiếm rau luộc , đồng thời diệt cỏ nữa ! Thấy ngoài lề đường trước một nhà có đám rau lang mướt mắt tôi ghé vào .<br />
<div>
Sau khi sai nhỏ em đi cắt rau , cô chủ nhà mời tôi ngồi chơi ; rồi vui vẻ " khoe" bà mẹ 87 tuổi .<br />
<div>
Tôi buột miệng nói :</div>
<div>
- Trời ! Ngó bà má tui thấy yêu đời quá !</div>
<div>
- Dạ , sao chị ?</div>
<div>
- Ơ hơ ...thì thấy bác cao tuổi mà vẫn khỏe mạnh , tự nhiên tui thấy vui...</div>
<div>
- Chị chưa thấy ba em đâu ...Chín mốt tuổi rồi mà vẫn trồng trặc tối ngày ...Rau này ba em trồng đó !</div>
<div>
<br /></div>
<div>
Tôi chắc lưỡi thán phục ! Tôi ngó cái sân trồng cải trồng rau xanh mướt , cạnh bên mấy luống hoa sắc màu tươi thắm ; tôi ngó bà bác khỏe mạnh hoan hỉ , tôi ngó cô chủ nhà hồn hậu tươi tắn .., tôi ngó cô bé cắt rau nhỏ nhắn hiền lành ; tôi tưởng tượng ra ông " lão gia" quắc thước hào sảng ; tự nhiên tôi nhớ một bài tập đọc " Buổi tối trong gia đình " ở sách Quốc văn giáo khoa thư hồi xưa lắc ... Ô hay , có phải đây là phiên bản một gia đình bước ra từ cuốn sách QVGKT chăng ? Tự nhiên tôi cũng nghe có một niềm vui làm lòng tôi vô cùng dễ chịu !</div>
<div>
- Ô ! em thiệt có phước - có cha mẹ sống thọ ! tôi lại buột miệng nói cô chủ nhà !</div>
<div>
- Cứ vui vẻ là có hạnh phúc ; có hạnh phúc thì sống thọ ... , bà mẹ từ tốn nói !</div>
<div>
Tự nhiên mà được thu thập một câu nói thật "hiền triết " , tôi bất ngờ thiệt khoái chí :</div>
<div>
- Dạ dạ ..., </div>
<div>
</div>
<div>
Về nhà , tôi không thể không nhắc lại với ông xã :</div>
<div>
- Hôm nay vui thiệt ! Vui vì gặp được một người cao niên đúng nghĩa ! </div>
<div>
- Ừ ! người nhà quê đôi khi họ nói thật triết lý hả ? </div>
<div>
- Mình học được một điều là đơn giản -> vui vẻ -> hạnh phúc ...</div>
<div>
- Đó đúng là những người mà theo nhà Phật gọi là " thiền duyệt vi thực " ! </div>
<div>
</div>
<div>
<br /></div>
</div>
tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-49602513781585507052018-12-20T10:27:00.000+07:002018-12-21T22:18:19.345+07:00 PHIẾM : MỘT NGÀY BÌNH THƯỜNG CỦA TỶ PHÚ THỜI GIAN <h3 class="post-title entry-title" itemprop="name" style="background-color: #f8fdfc; color: #d15e00; font-family: Crushed; font-size: 22px; font-stretch: normal; font-weight: normal; margin: 0px; position: relative;">
</h3>
<div class="post-header" style="background-color: #f8fdfc; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 1.6; margin: 0px 0px 1em;">
<div class="post-header-line-1">
</div>
</div>
<div class="post-body entry-content" id="post-body-1458974262130695072" itemprop="description articleBody" style="background-color: #f8fdfc; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 22.4px; position: relative; width: 576px;">
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhF4reODU1k0tN3u9cU6nTWIHEWK9jRDS-nPXv2dp2PW1rn5P6-IY_Ig0MDrOxA8GaE-i2XrOIoHRv-XQu9UmhGaPlr9JTdEZQCnqJLOV2_z4msWxtGVc9djIszuBvBMyhy0gJOWQVI7qQ/s1600/16640793_1116758635116636_1187328178008259852_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="395" data-original-width="526" height="239" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhF4reODU1k0tN3u9cU6nTWIHEWK9jRDS-nPXv2dp2PW1rn5P6-IY_Ig0MDrOxA8GaE-i2XrOIoHRv-XQu9UmhGaPlr9JTdEZQCnqJLOV2_z4msWxtGVc9djIszuBvBMyhy0gJOWQVI7qQ/s320/16640793_1116758635116636_1187328178008259852_n.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
Sáng nay mình ăn gì ta . Đó là câu hỏi mà tôi và ổng thường hỏi nhau vào mỗi sáng . Bây giờ hai đứa chúng tôi cùng đã là tỷ phú thời gian cho nên lắm khi hỏi nhau cả những câu hỏi thừa thải nhất bởi mỗi câu là một câu hỏi khó do nó có quá nhiều câu đáp án mơ hồ . Chẳng hạn :<br />
- Hồi đó sao mình không mua căn nhà ở LHK hả ta ?<br />
- Hồi đó sao mình lại gấp cưới dzậy ta ?<br />
- Hồi đó sao mình không lên máy bay di tản hả ta !<br />
-Hồi đó sao mình ...<br />
- ...vv...<br />
-...<br />
Buổi sáng cứ khoảng 6 giờ là hai chúng tôi cùng nhắc nhở nhau đi bộ thể dục . Đi được vài vòng quanh chung cư HHP thì chúng tôi ngồi nghỉ ở một băng đá công viên . Sau đó tôi tập vài bài thể dục dưỡng sinh , còn ổng thì tập vẫy tay dịch cân kinh . Tiếp theo thì cùng về . Có khi ghé ngang quán gần đó ăn hủ tíu , bánh canh ,...hoặc về nhà tụng cháó trắng với cá kho khô - Có hồi tôi quên ghim điện nồi cháo trước khi đi TD thì sáng đó đành ăn mì gói vậy . Ăn xong thì có khi ổng ngồi vô bàn vi tính ngay nếu hôm ấy có thời sự ...hot , còn thường thì ổng ra vườn thăm mấy cây rau , cây cải , dây mướp , dây khổ qua ...Còn tôi hả , tôi thì dĩ nhiên cũng tương tự như vậy - sau khi đã rửa chén , dọn dẹp bếp núc xong . Tuy nhiên có hôm làm biếng tôi cũng chồng chén đậy để đó - tự hẹn chút trưa rửa - chạy ngay lên ngồi vào vi tính để chơi tiếp màn game dang dở hoặc chạy tí tởn mang máy chụp hình ra vườn , nếu chợt phát hiện vài bông hoa đẹp vừa nở ( tất nhiên là sau khi uống thuốc ).</div>
<div class="post-body entry-content" id="post-body-1458974262130695072" itemprop="description articleBody" style="background-color: #f8fdfc; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 22.4px; position: relative; width: 576px;">
<br />
Buổi ăn trưa và ăn chiều chúng tôi cũng tư vấn nhanh và sửa soạn cũng nhanh và hoàn tất cũng nhanh , bởi vì cả hai cùng thích ăn uống đạm bạc . Dạo gần đây chúng tôi cùng thuận ý với nhau là ăn gạo lứt muối mè nhưng không tuyệt đối , khi nào ngán thì đổi thực đơn . Thế là chạy đi mua cái nồi áp suất để nấu gạo lứt cho tiện! Cứ vài ngày nhơi gạo lứt thì bèn đổi sang cuốn bánh tráng rau sống hoặc bánh xèo , bánh canh vv.. Chúng tôi cũng " quan trọng " việc ăn uống , tuy nhiên chúng tôi cũng rất xem trọng cách sống " y thực tự nhiên , tùy duyên bất biến "! Chuyện ăn uống này thì bây giờ tới thời điểm một người " lục thập nhi tùng chi" còn một người "thất thập nhi nhĩ thuận " nên không còn tranh luận tranh cãi vụ cơm khô cơm nhão , vụ nước mắm mắm cái , vụ ăn mặn ăn lạt , ...như hồi nảo hồi nao nữa .<br />
Ngộ cái là chúng tôi còn có vô số điểm xung khắc nhau :<br />
- Ông dạy văn bà dạy toán<br />
- Ông huyết áp cao bà huyết áp thấp<br />
- Ông thích cơm nhão bà thích cơm khô<br />
- Ông dễ ngủ bà khó ngủ<br />
- ...vv...<br />
<br />
<br />
Thường buổi tối chúng tôi đi ngủ sớm - khoảng 9 giờ - Ổng thì ngủ ngay sau vài phút . Còn tôi thì phải kè kè cái điện thoại , mở nghe đọc truyện - vật vã dỗ giấc ngủ . Có khi vì đêm quá thanh vắng , tiếng đọc truyện có hồi bỗng trổi lên lanh lảnh sang cả phòng bên . Sáng ra ổng bóng gió chọc ghẹo :<br />
- Nè nên thêm vô bảng xung khắc là bà nghe đọc truyện dỗ giấc ngủ còn ông nghe đọc truyện thì tỉnh ngủ !<br />
Có khi nghe nhằm chuyện không thích thì tôi lại khổ công tìm kiếm truyện khác - loay hoay có hồi tỉnh ngủ luôn !<br />
Những lúc như vậy tôi lò mò trở dậy nuốt một viên thuốc ngủ - của nhỏ bạn cho hôm trước - do nó lo lắng vụ mất ngủ của tôi .<br />
<br />
Bốn giờ sáng ổng thức giấc pha cà phê , uống cà phê , đọc báo mạng . Chừng cỡ<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
năm giờ thì sang phòng tôi ghé mắt ngó ngó nghiêng nghiêng vào mùng . Nếu thấy tôi còn khò khò thì ổng trở qua phòng ổng , đọc báo tiếp . Nếu thấy tôi chớp chớp mắt thì e hèm hỏi trổng :<br />
- Ngủ được hôn ?<br />
Tôi sẽ than thở hoặc hớn hở trả lời tùy theo tình tình giấc ngủ của tôi đêm rồi , rồi khẻ dịch người xích vô phía trong . Ổng trở về phòng xách gối qua để " nằm úm lấy hơi một chút ...".<br />
Nhớ bữa trước ba đứa bạn thân chúng tôi gặp mặt hỏi han nhau cái vụ "phòng the thời ( có h. không) đóng cửa". Con nhỏ Điệp thì :<br />
- Hihi...tụi tao vẫn mở cửa , vẫn giao thương tốt đẹp ,<br />
Nhỏ Cúc thì:<br />
- Tụi tao ngủ chung giường nhưng chung lưng đấu cật ...im ru ngủ ngon tới sáng!<br />
Biết tôi và ổng mỗi em một phòng , hai đứa nó la làng:<br />
- Trời ...con nhỏ này ...sao không ngủ chung cho...vui !<br />
- Hihi..<br />
Từ hồi tôi sanh đứa con đầu lòng thì tôi và ổng cùng " nhất trí " ai ngủ phòng nấy . Nhưng rất nhiều khi " đi lộn phòng" nên ...kết sổ lòi thêm hai nhóc tì nữa . Nếu hồi ấy tôi không đặt vòng tránh thai thì chắc cũng sòn sòn cả chục đứa - như má tôi như mẹ chồng của tôi rồi!<br />
Nằm bên nhau chúng tôi hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời . Từ chuyện trên trời đến chuyện dưới đất ; từ chuyện xưa đến chuyện nay ; từ chuyện văn nghệ đến chuyện khoa học ; từ chuyện thời sự quốc tế đến quốc nội ; từ chuyện mạng méo đến chuyện hàng xóm, gia đình , vv... Câu chuyện có thể kéo rê tiếp trên đường đi bộ thể dục nữa .<br />
Nhiều lúc bạn tôi thật sự ngạc nhiên :<br />
- Ủa ...xung khắc có thể sinh tương đắc được sao dzậy ta ?<br />
Một nhỏ bạn khác thì nói :<br />
- Ờ .. ông bà mình hay nói tương khắc tương sinh hổ trợ bù trừ cho nhau mà sinh tương đồng tương hợp đó nà .<br />
Ôi ! cái chính là càng già người ta càng lười , càng thích lùi mà thôi ...<br />
<br />
Hihi<br />
Thôi , tố khổ xong rồi , bây giờ tôi đi dỗ tôi ngủ đây ...<br />
<br /></div>
<div class="post-body entry-content" id="post-body-1458974262130695072" itemprop="description articleBody" style="background-color: #f8fdfc; font-family: Arial, Tahoma, Helvetica, FreeSans, sans-serif; font-size: 16px; line-height: 22.4px; position: relative; width: 576px;">
<br /></div>
tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-7249632392004987868.post-3839724970573260572018-12-11T17:02:00.003+07:002018-12-12T10:28:33.790+07:00CÁI TÔI CỦA CON NÍT <div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.32px; margin-bottom: 6px;">
<br />
Bữa nọ thấy có thằng bé cạnh nhà khóc bù lu bù loa khi được cha nó chở đi học , miệng kêu gào con hông đi học đâu , con hông đi học đâu tôi bỗng buồn cười khi nhớ cái kỷ niệm mém lọt xuống sàn nhà của tôi hồi năm lớp 3 trường làng .<br />
Hồi đó nhân đám cưới cậu sáu Đức , má định sẵn dịp này cùng cả gia đình về quê thăm ngoại luôn . Vậy là má dắt tôi xuống nhà Thầy Thành xin phép cho tôi được nghỉ học ba ngày . Thầy vui vẻ đồng ý ; lại còn quay qua tôi xoa đầu nói đi về quê ngoại ngoan con nghe ! Tôi dạ lí nhí trong cổ họng ...<br />
Má chuẩn bị đồ đoàng đâu ra đó rồi , thở phào bảo tôi và nhỏ em kế xếp quần áo của mấy chị em .<br />
Nhỏ em méc má :<br />
- Má ơi , chị N. không xếp quần áo của chỉ ...<br />
- Sao kỳ vậy ?<br />
- Con hong đi đâu , con ở nhà đi học<br />
Má hơi sửng người . Biết ý tôi , một lát sau má nằm bên tôi cười cười dỗ dành đủ thứ mà tôi cũng làm thinh ... Bà tức mình quá đạp một cái ; may mà tôi níu kịp thành giường chứ hong thôi bị lọt xuống đất rồi ! Hic !</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.32px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Nhưng tới chiều ..tối rồi tôi vẫn " dứt khoát " không " lay chuyển" ý định bám trụ ở nhà một mình ! Hihi ... Má đành chịu thua chạy lên nhờ bác Hai gái xuống ở với tôi ba ngày ba đêm !<br />
- Trời đất , đó giờ tao mới thấy có đứa con nít hong ham đi ăn đám cưới đó bây ! Bác gái tôi cười ha hả nói .<br />
- Đúng là con nhỏ trời sanh cái tánh kỳ cục vậy , tui cũng chịu thua nó đó chị , má tôi nhăn nhó nói .</div>
<div style="background-color: white; color: #1d2129; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.32px; margin-top: 6px;">
Thì ra thường con nít đứa nào cũng có sẵn cái mầm phản kháng trong người , hay ưng làm nghịch ý người lớn ( để thể hiện cái tôi bé bỏng của mình ) .<br />
Phải vậy hông ?<br />
Hihi...</div>
tieudaohttp://www.blogger.com/profile/14640511679564640066noreply@blogger.com2