Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2011

ước gì

    Một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú , nhưng bị một lời nguyền của mụ phù thủy nên trở thành ngô nghê ngốc nghếch . Và chỉ  khi nào chàng nhận  được một nụ hôn phát xuất từ tình yêu chân thành của  một nàng con gái thì lời nguyền bị tiêu hủy;hoàng tử sẽ  trở lại  thông minh đĩnh ngộ như xưa
   Một nàng công chúa thông minh xinh đẹp cũng vì lời nguyền quái ác của mụ mà nhan sắc trở nên xấu xí đến ghê sợ ...và chỉ khi nào nhận được một nụ hôn chân thành từ một  anh chàng  thì  lời nguyền hết linh nghiệm và công chúa sẽ hoàn tác diễm lệ .
 Một ngày nọ trời đất khiến xui cho  hoàng tử và công chúa gặp nhau (những mong tạo cơ hội để hai người giải được lời nguyền khũng khiếp )
 Trông thấy chàng  , nàng ao ước :
-Chỉ có  anh chàng ngô nghê nầy mới không ghê sợ cái "nhan sắc " khủng khiếp của ta thôi . Lạy trời xui cho chàng rung động vì ta và ...yêu ta ..và...hôn ta  !
  Và nàng cứ nhìn chàng chờ đợi ...
Trong khi đó thì hoàng tử vừa trông thấy  nàng  cũng thầm ước ao tương tự :
- Chỉ có người con gái xấu xí nầy  mới không chê ta  đần độn mà ...yêu ta ..mà giải lời nguyền cho ta .
Và chàng cũng nhìn nàng chờ đợi...
  Bốn mắt cứ nhìn nhau .Người nầy cứ nhìn người kia và cứ chờ mong được nhận một phép mầu từ bên ấy ...
  Thời gian dần trôi ..
  Đến một lúc mà... sự kiên nhẫn của hai bên chỉ  còn là   một sợi tóc ...!
Cả hai cùng hậm hực  : "đồ khốn ngu mà chảnh  ...!đồ khốn  xấu mà chảnh ...!
Cả hai cùng nghĩ : Thà chịu lời nguyền còn hơn yêu phải thứ nầy !
  Rồi thì việc gì đến phải đến : người nầy nhận được từ người kia một cái tát ...thay vì một nụ hôn!!


Lời bàn :

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

Mượn thơ để gởi gấm nỗi niềm mất mẹ !

    Nay còn đâu nữa mẹ ta
    Chân mây bóng hạc cách xa ngàn trùng
    Một vùng sương khói mông lung
    Nấm mồ heo hút
        Một vùng cỏ xanh
    Còn đâu nữa chốn yên lành
    Chốn về vắng mẹ
        Thôi  đành mồ côi !
                                       Hạnh Phương

     Ngày má mất  21/04 năm kỷ sửu (2009)
Bông hồng cho Mẹ
Con cài bông hoa trắng
Dành cho mẹ đoá hồng
Mẹ nhớ gài lên ngực
Ngoại chờ bên kia sông…
                               Đỗ Nghê

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

tiêu dao

Ngày xưa không xưa lắm
Cách đây vài chục năm
(hồi chưa có bờ lốc)
Mình đã viết ...lăng nhăng !

Rồi cũng cách chục năm
Mình nổi cơn thịnh nộ
Nhật ký với nhật kiết
Mình hô biến : mất tăm!

Bây giờ mình thất nghiệp
Vốn liếng lại thấp tầm
Thèm đi dạo bờ lốc
Học ít chữ để dành ...