Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

Chao nghiêng chiếc lá ...!

                         





Tôi về tìm lại ngày xưa
Chao nghiêng chiếc lá cũng vừa tàn phai
Bạn xưa cũng đến nơi nầy
Chào nhau hai tiếng tao, mầy
thật thương
Gặp nhau quên hết nhiễu nhương
Gặp nhau quên hết vô thường- biển dâu
 Điểm danh :
  có mặt :
nhiệm mầu !
 Rưng rưng nước mắt nhuộm màu tóc phai
 Lại thương "năm ngắn ngày dài "
 Ngăn sao lệ cũng tuôn dài
tôi ..ơi !




Thứ Hai, 24 tháng 11, 2014

Xin chút bóng mát ngày xưa !


        Hôm qua tôi đã về tìm EM  . Em của tôi là những kỷ niệm thân thương về ngôi trường yêu dấu - nơi mà tôi đã " mài đũng quần trên ghế " suốt 7 năm ròng trung học - đã bị chôn vùi gần nửa thế kỷ .Ngày hôm qua là ngày làm lễ kỷ niệm " 60 năm thành lập trường "..

Gặp nhau đây....!
   Từ hôm trước , khi được một người bạn cho hay ngày họp mặt , tôi đã nghe lòng  bâng khuâng chộn rộn   . Cảm giác như ngày xưa thời học trò sau 3 tháng nghỉ hè , sắp đến ngày khai giảng thì chợt náo nức rộn ràng nhớ trường nhớ lớp nhớ bạn bè nhớ thầy cô vậy . Bữa đó tôi liền tù tì gọi cho  bốn tên cùng lớp  còn sót lại thời xưa . Một đứa bận đám giỗ , đứa bận đi lễ nhà thờ . hai đứa còn lại thì tíu tít như con nít ( hihi ) :
   - Ê tụi ơi...hỏng biết có thầy X. , thầy Y. , cô z. đi hôn dzậy ? ( Hihi...)
   -Ê  tụi ơi ...tao phải đi " tút " lại cái nhan sắc " thị Nở " của tao mới được !( hihi..)
  - Ê tụi ơi , ngày mai tụi mình mặc đồ ..gì  , ta ? ( Hihi...!!)
- ....


  Thấy chưa ...Chưa gì mà mấy đứa tụi tôi bỗng trở thành con nít khan khan - bỗng thoắt cái tự nhiên nhi nhiên trở thành nữ sinh trung học - mà hình như thậm chí còn là nữ sinh trung học đệ nhất cấp nữa chứ hehe .

  Và khi gặp nhau thì cây liên lạc bỗng đâm nhánh tùm lum tà la . Tôi lại gặp thêm một số bạn bè học chung hồi lớp Nhất ở trường làng nữa- ( hic hic thiệt vui không ngờ ! )
 - Tính theo lớp thì  mấy tụi  phải kêu tao bằng chị hehe..
Tụi nó đồng loạt hiếp đáp lại :
  - Chị ..chị lị sứt quai hí hí
Rồi thì dẫn nhau rễn rễn quanh trường để TÌM BẠN cùng lớp và TÌM THẦY CÔ ...

nụ cười nối trên môi 
   Thiệt là thương khi gặp ai cũng mỉm cười thân ái làm tôi nghe lâng lâng vui sướng - hệt như tâm trạng hưng phấn trong ngày tựu trường ngày nào !
  Có người  tình nguyện chụp hình cho cả bọn , có người xin vô chụp hình chung ,..ai nấy đều đương nhiên xem như thân thiết tự bao giờ ! ( Thiệt là tuyệt vời dễ thương!!!).
   Tôi vui quá thành ngu ngơ  nên có khi có người chào tên tôi thì tôi ngớ ngẩn hỏi " Ủa ...sao nhớ tên mình hả ? " mà không nhớ là mình đang mang cái bảng tên chần dần trước ngực khiến " đối phương " không khỏi cười tủm tỉm ...hihi  ( cũng dễ thương quá chớ !!!)
không học chung cũng chụp chung ...hihi
     Có người nhắc lại hồi đệ thất - út của anh chị lớn - được anh chị _ nhất là các anh chị sắp xa trường đệ nhất đệ nhị cưng lắm - chỉ vì ngoan ngoãn dễ bị dụ làm chim xanh đưa thư dùm cho " mấy ổng bả " .
    Có khi bồ câu đưa thư vô tình bị lộ làm cả khổ chủ và cả chim xanh cũng bị quay nướng giòn tan cả giờ trên phòng giám thị hehe...


     Rồi kỷ niệm giờ ra chơi đứng trong rào  ( lén giám thị ) mà lại tranh nhau  ơi ới  ( hihi ) gọi mua "nước đá đủ thứ " bán ngoài rào  . Món giải khát nầy có lẽ chỉ có ( và chỉ được ghiền ) ở thời của tụi tôi thôi hay sao , bây giờ tôi không thấy bán nữa .

     Rồi kỷ niệm cúp cua đi chơi mới ra khỏi cổng gặp ngay ông thầy mà mình định trốn môn  , Thầy lại  cười ranh mãnh hệt như một "thứ ba " chánh hiệu : "Hehe... tưởng thầy bệnh nên đi thăm thầy hả mấy cô nương ?!" . Thiệt là quê chết người - và lại phải lẽo đẽo theo ông " thần " trở vô lớp !
   .......

  Tranh nhau gọi , tranh nhau kể ..đến nỗi ..( muốn khan tiếng ).. khiến có người chọc quê :
- Hehe...tiếng của ai khàn khàn nghe quen ghê ta !!
 Quay lại  , thấy ...một anh không quen chi trơn ...hehe !

Buổi chiều chúng tôi theo thầy cô đi thăm miếu Tiên sư - ở cạnh trường. Một vài Thầy Cô lão thành thắp nhang còn bọn chúng tôi chỉ vào xá mà thôi . Chúng tôi nhìn câu đối  :
            “ Dạy trẻ khô buồng phổi,
              Thờ thầy lụn nén hương”

 như một chứng tích oanh liệt của những vị tiền sư tận tụy hết lòng cho  đám trẻ - vì sự nghiệp giáo dục mà các vị đa mang ; và cũng như niềm kiêu hãnh của những lớp học trò hiếu hạnh đã ghi ơn Thầy bằng cách làm vẻ vang cho quê hương đất nước.Trên mặt mỗi người đều phảng phất một niềm tự hào chung về những bậc tiên sư - về cội nguồn huy hoàng của ngôi trường mình đã theo học  Sau đó cả thầy cả trò chụp chung một tấm hình  trước miếu .

  Có cái gì đó bùi ngùi đã làm nao lòng tất cả bọn chúng tôi  khi biết rằng chỉ ít hôm nữa thôi  thì cái cổng trường nầy ( thánh đường thiêng liêng của chúng tôi) sẽ được mang một cái tên khác . Và tôi cũng đượm buồn khi chợt liên tưởng   tới số phận của một vài di tích ...
  -  Mọi thứ rồi cũng ...biến mất dần đó thôi !
  -  Có cái gì mà tồn tại mãi đâu chứ !
  - ...
 - Tháng sau tụi mình họp nhóm TỒN TẠI nầy đi nha ..Cười lên đi hihi!

   Khi chia tay ,có một tụi  bỗng hát  mấy câu tình ca mà ai đó nghe chưa chắc đã không cho là ...trớt quớt :

  Ngày đó có Em đi nhẹ vào đời 
và mang theo trăng sao ...đến với lời thơ nuối ..
...................

Ngày đó có ta mê mãi tìm lời 
tìm trong cơn rách rưới cơn mơ nào lẻ loi ...!
................
Trùng dương ơi có xót xa cũng hoài mà thôi ! 

 
Rồi chia tay ..
Ngày dài như đã vụt qua trong phút giây !
Nghĩ thương sao mấy đứa khùng khùng bọn tôi - bài hát nào tụi tôi cũng có thể hiểu theo cách riêng của mình và coi như là tác giả sáng tác riêng cho mình trong ...mọi tình huống , mọi thời điểm , mọi tâm trạng ...! ( Hihi )

 
   Hic hic ...
   Tạm biệt mấy tụi ,,,
   Tạm biệt ...EM của tụi  & tôi!
 

xin chút bóng mát ngày xưa ...

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

Quà 20.11..


   Món quà ngày nhà giáo của tôi là được mời  một chuyến đi chơi Dalat kết hợp đi làm từ thiện do một số học trò cũ ở BT tổ chức . Hình thức đi chơi như vầy làm cho tôi nhớ cái hồi đi học quá đỗi . .       Năm đó tôi và mấy tên nữa trong ban chấp hành lớp đệ nhị B1 được thầy C. - gvhd lớp - ưu ái cho đi một chuyến Long Hải với đoàn thanh niên thiện chí của thầy - cùng làm công tác xã hội giúp đồng bào nghèo ở các vùng heo hút . Hai hình thức đi làm việc thiện  cũng tương tự như nhau nhưng  ở hai thời điểm lịch sử khác nhau , ở hai mốc thời gian tuổi tác khác nhau , hai hoàn cảnh khác nhau , ở hai vị thế khác nhau  ( hihi ) . Hồi đó tung tăng tung tẩy nhõng nhẽo với thầy , làm nũng làm nịu với các anh chị sinh viên trong đoàn vv...còn bây giờ thì phải  đứng đắn đạo mạo cho ra vẻ thầy cô hihi...lại còn vô tình ...như là ...trưởng đoàn ( tinh thần ) nữa chứ .
Hồi đó thì thức quá nửa đêm  đốt lửa trại sinh hoạt  hát hò rộn ràng huyên náo
 Giờ thì chia nhau bốn mạng một phòng , đóng cửa kín mít , mới hơn 8 giờ tối đã nghe có tiếng ngáy rồi !Trách sao được , tuy là học trò nhưng tên nào cũng vào khung U 50 cả rồi ( Hic hic) , có đứa còn cả gan già hơn cô nữa chứ !

   Đêm đầu tiên ở Đức Trọng mà cũng đã nghe rất lạnh -và cái áo lông cừu của tôi đã xếp xó đã nhiều năm nay , sau khi từ giã miền Trung - được dịp ủ hơi người . Hôm trước khi  xếp cái áo nầy vào va - li tôi cũng đã nghe lủ khủ nỗi niềm ...
Chuyện đi chơi ở đâu không quan trong bằng việc đi vơi ai  và với tâm trạng như thế nào . Đang không hưng phấn lắm tôi lại nhận được tin cậu tôi qua đời ( vì bệnh ). Thiệt ra tôi và mọi người trong gia đình  cũng đã đoán trước sự ra đi của cậu rồi nhưng khi nghe tin nầy tôi vẫn không tránh khỏi bàng hoàng . Vậy đó " đời người như gió qua .." Và gió đã thổi với ba với má với cậu , rồi cũng sẽ ... " Chốn đó không muốn cũng về ..." - có người an ủi tôi như vậy !

 Nhưng thôi bỏ qua buồn riêng để hòa đồng với bạn (giáo viên hưu mới ) và học trò ( cũ ).
Chúng tôi cũng đã đi thăm những nơi người ta hay viếng : Thiền viện Trúc Lâm , vườn hoa Dalat , đồi mộng mơ , thác Datanla , ...Người nào người nấy cũng lăng xăng chụp hình , những mong lưu lại hình ảnh của mình với xứ lạ  để ít bữa nữa về nhà lâu lâu nhìn hình mà hồi tưởng lại- mà ít quan tâm đến việc đi chơi là phải thong dong thưởng ngoạn phong cảnh hữu tình xinh đẹp. ( thiệt là tội cho những người Việt của mình cứ ưa sống cho tương lai và nuối tiếc về quá khứ  ) .
  Về nhà rồi tôi càng cảm thấy những chuyến đi tour như vầy không khác gì cưỡi ngựa xem hoa - cứ lo ngai ngái canh giờ  hẹn với xe thành ra đi là chính còn chơi chỉ là phụ  (hihi)


 Nhưng dù sao thì 20.11 năm nay tôi cũng có một món quà đẹp - một chuyến đi chơi - dù  rằng chơi cũng chẳng là bao hihi mà đi ( bộ và leo dốc ) nhiều đến nổi  cái chân bị suy giản tỉnh mạch của tôi phải lên tiếng thở than liên tù tì  ba bốn ngày sau đó . Hihi



Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

Có một buổi chiều dễ thương như vậy !

     


     Ngồi ăn bún riêu với bạn . Có một anh chàng ca sĩ nghiệp dư cầm micro đi vào quán vừa hát vừa bán kẹo kéo . Tôi ra hiệu cho em tới bàn tôi .  Em  bảo 10 ngàn ba cây . Tôi trả em hơn tiền nhưng chỉ lấy 3 cây . Em đứng lại chỗ bàn tôi và hát tặng thêm một bản nữa . Tôi nói với bạn tôi rằng tôi rất cảm xúc phần vì lời bài nhạc "sến " tôi ( hình như ) mới nghe lần đầu mà ứa nước mắt ; phần vì cách kiếm sống của em thật đáng trân trọng lắm .
Bạn tôi cười mỉm :
-  Kiểu bán kẹo nầy tràn tràn . Bà  nhẹ dạ quá ...Thiệt tình ...!
-  Hihi...ta không nhẹ dạ thì còn ai nhẹ dạ nữa chứ  .!
- Cũng là một cách xin tiền khéo thôi 
- Người ta bán hàng chứ có xin đâu 
- Vậy mới có người cho ... hihi
 - Còn hơn giả cách tàn tật nọ kia để lừa người thì sao ...?
- Ừa ... nói cũng phải .. !

- Hi hi ..Ca sĩ mà hát live hay như vầy thì một bản cũng bộn tiền ấy chứ phải hôn . 
- Vậy thì hôm nay bà cũng lời  nhiều lắm !! . 

  Và lời bài nhạc "sến "-hình như mang dùm tâm trạng của nhiều người - trong đó chắc gì không có tôi - đã khiến tôi không tránh khỏi thờ thẩn  " mang mang sầu đời ..."  (Tình ơi ! ... )

... Nhìn trời mưa đổ thấy đau buốt thêm trong lòng 
Tình là hoa nở thắm tươi đó nhưng rồi phai 
Khi xưa nếu chẳng đem tình dâng hết cho người 
Thì nay có đâu buồn ...

Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014

Xót hoa


Trước ...

Và sau ...!




 Hoa đẹp mấy cũng đành tàn
Tình đẹp mấy cũng đành tan
Lệ mấy cũng đành hai hàng

Xót hoa ...

Thầm luận hai chữ  tan, tàn
Sao khỏi nao lòng..
 Miên man 

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

" Nhưng thôi tiếc mà chi ..."

    Tâm sự với chính mình cũng là một cách giải tỏa khỏi stress . Vậy mà từ gần nửa tháng nay tôi không thể tâm sự với tôi một lời nào. Một người đói có khi sẽ ngất trước một mâm cỗ đầy tràn tú ụ . Một người quá nhiều nỗi niềm cũng có thể sẽ ngất ngư trước quá nhiều cảm xúc lùng bùng ngắc ngứ . Nó khiến trái tim bạn như muốn vỡ tung vì sức ép . Bạn chỉ muốn ngồi yên mắt có thể mở to mà không thấy bất-cứ-cái-gì !

  -  .......................





Đoạn hội thoại nầy bất ngờ bị tác giả tự kiểm duyệt  ( cắt xén ) vì có nội dung ...tầm phào và ..con nít - theo nhận định của tác giả .Hihi...



 

  -..........................
  - Thiệt là " hoa lá rụng hàng cây đứng hững hờ.."

                                      Nhưng thôi ...tiếc mà chi , chim rồi bay , anh rồi đi ...!