Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2016

HOÀNG HÔN NGHIÊNG

Đã hết rồi mùa xưa hò hẹn 
Nên mùa xuân về mà lá vẫn khô 
Nên trái tim ta cũng khô hơn lá 
Yêu câu thơ rồi lại thầm .trách..câu thơ !
Ai vội bỏ rơi cái tình khờ trên biển 
Cho hoàng hôn anh nghiêng 
Cho hạt lệ em tròn 

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

Tôi đi tìm Chúa Giáng Sinh






  Tôi vào nhà thờ
Tôi đi tìm Chúa
Chúa Giáng Sinh rồi
Đêm linh thiêng quá

Tôi nhẩm nguyện cầu
Ba ngôi Thiên Chúa
(tình yêu Thiên Chúa )
Ban phép nhiệm mầu
Thanh bình muôn nơi
Yêu thương vĩnh cửu 

Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

LỜI CỦA KHÔNG LỜI


viết cho EM
Tình yêu ở tuổi nào cũng vậy
Cũng khùng điên cũng liều lĩnh cũng dại khờ
Đừng cố trách trái tìm không có mắt 
Ai chẳng từng một lần thả mồi - để bắt lấy bóng mơ hồ
Ai dám nói rằng mình không khao khát
Được một lần cháy hết lửa đội mươi
Để một lần xuân thắm đẫm mắt môi
Để một lần ca hát thú đau thương bởi tình phù phiếm
Tôi và EM ...lẽ thường - hay ảo tưởng
Tin rằng mình là nàng tiên trong tiểu thuyết của người
.......................................................................
Tình yêu là bao dung là lời của không lời
Và im lặng cũng là lời xưng tội ...

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

THEO MÙA ...


Lại thêm một "mùa nhà giáo"
Lại thêm một mùa nao nao
Tôi lại cố tình không hiểu
Tôi buồn theo mùa ...Vì sao !
Thế gian lắm buồn vui ảo
Lắm người cười dối khóc thầm
Tôi từng sợ vui - vì lầm
Tôi thiệt mà người thì .. " xạo "!
Thiên hạ ghét ,yêu theo mùa ...
Và tôi nao lòng bất ngờ
Tình đẹp muôn đời vẫn ảo
Một mình - vừa thiếu vừa thừa !

Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

Mộng bình thường


Có hồi trái đất quay lùi
Thời gian trôi ngược cho tôi trở về
Cho mây trời chút đam mê
Cho biển xanh chút e dè khát khao
Cho tim ai ngọn lửa đào
Cho tình anh chút hư hao vô thường
 Cho tôi  giữ mộng bình thường
Cho em  tròn giấc thiên đường thế gian



Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

chắt chiu quê ngoại


Quê ngoại tôi nằm cặp dòng Hàm Luông - con sông lớn
Khi xưa tôi về thăm ngoại bằng đò dọc xuôi sông
Khi chiến tranh qua rồi , những con đò mãi âm thầm thương nhớ miết dòng sông
Như thương những dấu tích chiến tranh đã đem về mất mát
Như thương những tráng sĩ đã ra đi không bao giờ trở lại

Phải chăng vì đã có con đường lớn chạy dọc bờ sông lớn
Phải chăng vì đã có  những cây cầu hoành tráng hiên ngang
Phải chăng vì đã có tiếng xe đời mới êm ru mà át cả tiếng sóng vỗ bờ êm ả
Để tôi ngó sóng xô xa -bỗng thương con đò  xưa -mà nghe đau thắt cả ruột gan

Ngoài sông đã vắng bóng đò
Trong đồng đã biến mất dần ruộng xanh
Làng quê lên phố - thôi đành
Chắt chiu hình ảnh xưa thành vàng son...

Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2016

về thăm " miền thơ ấu "



         Bữa hôm kia tôi mới có dịp đi chơi Cồn Ốc . Đây là cái Cồn nổi lên giữa dòng Hàm Luông hiền hoà bát ngát .Nhớ hồi nhỏ đi về Thạnh Phú quê ngoại bằng đó dọc , mỗi lần nghe  báo đò dừng -ghé vào cồn Ốc là tôi cũng nhìn theo vừa tò mò vừa lạ lẫm . Chỉ thấy một rửng bần lẫn  đước chạy dài mút và đen đặc . Tôi hỏi má :
- Má ơi , rừng cây dày đặc như vầy sao mà người ta nhớ được bến chỗ  nhà họ hả má ?
Má cười (và mọi người ngồi gần cũng cười ) :
- Chỗ ở của người ta lâu ngày rồi thì người ta nhớ chớ con ...
Có một bà chọc ghẹo :
- Thì cũng tỷ như đò đông như vầy mà con nhìn ra má của con vậy đó!
Tôi cũng cười ra vẻ như hiểu nhưng mà thực ra tôi cũng vẫn còn thắc mắc trong lòng cho tới bây giờ !
   Ngày trước đi Cồn Ốc chưa có đường lộ như bây giờ cho nên phải đi đò Thạnh Phú , qua khỏi Vàm Hàm Luông , đò quẹo trái một đổi thì tới .
Bây giờ chỉ cần đi xe máy - từ thành phố nhỏ Bến Tre qua cầu  Bến Tre 2 đi theo hướng chỉ dẫn , nửa tiếng sau sẽ tới phà Hưng Phong , cái phà nối liền đất liền ( theo cách gọi của dân ở đây ) và cồn Ốc .
  Tôi đứng trên phà loay loay chụp hình cái cồn bí mật ngày xưa mà trong lòng không khỏi bâng khuâng !Trong con mắt ngày ấy của tôi thì cồn Ốc rất rộng - hoang vu và phì nhiêu !Còn bây giờ tôi có hơi hụt hẫng một chút vì tôi thấy cồn Ốc không lớn như tôi vẫn tưởng ! . Có lẽ con mắt trẻ con mới ra ràng nên bị ngộp ngụa trước thiên nhiên hoang dã chăng ? Hay bởi cái tưởng tượng cũng theo tuổi tác được nuôi dưỡng mấy chục năm mà lớn theo đã vượt khung thực tế !Và trong đời tôi , tôi đã không ít lần hụt hẫng vì tưởng tượng!
  Trời mưa . Khung cảnh trên cồn khá im ắng bình yên  .
- A ha ..nơi nầy văn minh chưa lấn tới , thiệt thú vị !
- Ừ ! quang cảnh còn khá hoang sơ , thiệt là hiếm !
  Nhà dân còn thưa và khá nghèo - thỉnh thoảng mới có một ngôi nhà gạch khang trang ra vẻ !  . Những ngôi nhà khiêm tốn , vắng người đằng sau một vuông sân nho nhỏ trồng hoa đủ loại làm tôi tự nhiên thấy thật thương - và nhớ đến kỷ niệm về cảnh quê nội ngày xưa quá đỗi !Người ta cũng trồng dừa và một số cây khác trong vườn . Nhưng hai bên bờ cồn thì toàn là bần , đước  và dừa lá . Vì thế ở ngoài sông nhìn vào thì tưởng chừng như bên trong chỉ rừng là rừng !Chỉ có một con đường độc đạo từ đầu đến cuối cồn . Khoảng giữa cồn có 2 bến phà một của nhà nước và một của tư nhân. Lẽ ra đi phà tư nhân thì sẽ lên bến gần điểm tôi định đến hơn nhưng vì ám ảnh cái tin tàu Thảo vân 2  - tàu tư nhân chạy chui gây tai nạn ở Đà Nẵng vừa rồi - nên tôi thà chịu đi xa thêm ít cây số nữa ! Cũng nhờ vậy mà chúng tôi mới có cái kỷ niệm chạy xe ngoằn ngoèo dưới trời mưa rả rích trên con đường xi măng gập ghềnh lồi lõm đá dăm , có chỗ đường nghiêng hẳn một bên ( con nhà toán ước tính có lẽ phải hơn 45 độ ! ), tôi phải la oai oái cho tài xế  dừng lại cho tôi đi bộ - vì không muốn bị quăng xuống mương bất tử . Đường rộng khoảng một mét nên những cây cầu cũng không rộng hơn . Và dĩ nhiên tôi phải đi bộ liên tục !
  - Cũng thú vị chứ ! Ta đi chơi chứ đi đâu mà gấp ! Hihi...
Sau hơn hai chục phút alo liên tục , hỏi thăm liên tục , quẹo lên quẹo xuống mệt đừ , cuối cùng  ..thì tụi tôi cũng tới được nhà cô em bà con cô cậu - để được ăn một bữa bánh xèo tép sông , mới vừa mua ở ghe cào lên , lá cách , cải , rau thơm mới vừa hái ở sân nhà .
Trời vẫn mưa rả rích như muốn làm tăng cái ấm áp thú vị của những lữ khách vùa đi trong mưa - và lại đang được nhấm nháp một món ăn quê hương ngon lành và sạch sẽ đúng nghĩa thời đại !












Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

Như ...

Có ngọn gió nào làm tôi bỗng yêu mây
Như đôi lúc nhìn sông chợt bâng khuâng yêu sóng
Như heo may làm lá vàng yêu vội
Như tuổi già chợt yêu quá thơ ngây


Thứ Ba, 16 tháng 8, 2016

Rằm tháng bảy

     Tháng bảy nầy có người gọi là tháng cô hồn , có người gọi là tháng báo hiếu . Nghe tin từ các bạn tôi được biết họ đi từ thiện , họ đi thăm chùa , họ ăn chay ... Hình như mấy năm trước  - hồi má tôi còn sống - tôi cũng hay ăn chay tháng bảy .  Rồi hình như từ hồi má mất tôi đã trở thành kẻ vô...tín ngưỡng hay sao ấy - mà Vu Lan đối với tôi không còn ý nghĩa gì hết
    - Tao ăn chay tháng bảy để cầu nguyện cho má tao - bạn tôi tâm sự 
Má ơi , má không còn , thì con biết cầu nguyện chi đây 
 Tôi nhớ mấy câu thơ của ông Đỗ Hồng Ngọc mà nghe lòng se sắt 
   " Con cài bông hoa trắng 
  Dành tặng Má đoá hồng 
  Má nhớ cài lên ngực 
 Ngoại chờ bên kia sông ...




Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

Điều kỳ diệu


Người ta thường khát khao về những điều kỳ diệu
Người ta sẽ gặp những điều kỳ diệu trong một giấc mơ
Mà giấc mơ thì dĩ nhiên không là thật
Nhưng  người ta sẽ lại
..mãi mỉm cười
 ...về một giấc mơ mầu nhiệm
  Cho dù  giấc mơ chỉ đến một lần ...

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2016

tôi ơn

 tôi ơn làn gió cuối trời
đã làm nửa đóa hoa đời xuyến xao

tôi ơn giọt nắng ngọt ngào
đã làm cho cánh hoa nhàu bỗng tươi

tôi ơn quà tặng của trời
đã làm thao thức nụ cười trong đêm





Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

Lan man miệt quê !..

     
     Hôm qua tôi có dịp tới chơi một vùng văn minh chưa tới
     Tôi rất vui vì tình cờ được gặp lại những hình ảnh thời thơ ấu của mình . Chỉ cách thành phố Bến Tre độ chừng non ba mươi cây số mà ở đây lại có một ngôi chợ thật nhỏ thật quê - chỉ nhóm chợ chừng hai tiếng đồng hồ - từ sáu giờ đến khoảng tám giờ thì tan . Chúng tôi đến chợ chưa tới 9 giờ sáng mà chợ đã vắng tanh như chùa Bà Đanh , chỉ còn hai sạp rau cải chủ còn nán lại ..tám chuyện ! 
    Đi lòng vòng vào xóm , cách chợ chỉ vài trăm mét tôi thiệt sự ngỡ ngàng vì bỗng dưng tưởng như mình đi lạc ...như trong mơ ! Vì chỉ cách một giây mà con đường xi măng bỗng đứt và tôi phải đi vào một con đường tự chọn trong những bờ vườn trái cây ít được chăm sóc ; nên ngoài chôm chôm chính chủ thì còn vô số những cây không tên tạm cư bất hợp pháp một cách ngang nhiên tuỳ tiện . Ngoằn ngoèo một hồi thì ra đến bờ sông . Đây là một nhánh sông Tiền! Và ở giữa sông có vài cái cồn mới được nổi lên gần đây - mà như anh bạn nói thì anh đã qua đó khẩn hoang được vài mẫu và đã trồng bưởi da xanh rồi ! Tôi nghe anh kể chuyện mà tưởng như mình đang ở thời nảo thời nao - cái thời  Hương rừng Cà Mau  mà nhà văn Sơn Nam đã từng làm cho bọn ở thành mê mết ! Qua vài khoảng trống của vườn cây trên cồn tôi cho máy ảnh nhìn thấu đến bờ bên kia của con sông Tiền . Đó là thành phố Mỹ Tho , một thành phố lớn khá lâu đời ! Nói vậy để thấy chỉ cách có một con sông mà Bến Tre và Mỹ Tho có quá nhiều cách biệt về kinh tế cũng như văn minh văn hoá , vv ;  thì nói gì đến cách nhau mấy đại dương !


Cồn mới !


mát rượi gió sông Tiền 





Lại nhớ người xưa:
 ...Ngã tại Tương giang đầu 
   Quân tại Tương giang vĩ 
   Tương tư bất tương kiến
   Đồng ẩm Tương giang thuỷ 
 ....
 Thì không khỏi lắc đầu nể sợ

Bỗng thấy một chị chủ vườn bên cạnh . Chị hỏi han như người quen . Đúng là người dân quê bao giờ cũng gần gủi thân mật . Chị còn bảo
  -  Về cất nhà ở đây cho vui ..., tui ở đây vắng quá , buồn quá , ...

   Tôi và nhỏ em trì kéo mấy nhánh chôm chôm ở trên cao mà vô cùng thích thú . Chợt nhớ ngày xưa còn nhỏ cũng cúp cua đi chơi vườn trái cây cũng được chủ vườn cho hái trái thoả thích . Mà buồn khan !

Cái thú hái trái 
  - Già thiệt rùi ! Bởi hay nhớ chuyện hồi xưa !
  - Trời trời giờ mới biết sao ta !
Theo chân chị chủ nhà đi hái măng cụt . Đây là loại trái cây tôi thích nhất .
tôi hỏi :
- Hình như cây măng cụt khó trồng và lâu có trái hơn mấy loại khác hả chị
- Ừ đúng rồi , nó phải chục năm mới có trái ; mà khó trồng lắm , có khi tự nhiên nó khô dần rồi tiêu luôn ...
Tôi nhìn chị chủ nhà trèo lên cái cây cao nghệu , rậm rịt cành lá , đứng ở dưới nầy khó nhìn được trái - nhất là nếu nó ngả sang nâu sẫm :


Hái măng cụt 

Tôi hỏi chị :
  - Trái màu tối như vầy chắc là dễ bị sót lắm hả chị
Chị nói :
- Bởi vậy những trái vừa điểm hồng là mình hái rồi
Chị dùng cái vợt nhỏ cầm tay và hái từng trái bỏ vào cái giỏ treo gần đó . Cả hơn tiếng đồng hồ mà chưa xử hết một cây . Sự vất vả của chị khiến tôi thật thương ,  những người dân quê trồng trọt cực khổ
- Chị ơi , thương lái họ mua bao nhiêu một kí vậy chị ?
- 35 ngàn / kg thôi , họ về phân loại ra loại nhứt có khi năm sáu chục ...
- Chị ơi sao mình không để họ tới họ tự hái
- Họ không biết hái , họ làm hư trái mùa sau ..
Thì ra trồng măng cụt cực như vậy đó . Không trách loại trái nầy mắc tiền . Nhưng có điều là người trồng lại hưởng lợi ít hơn so với người trung gian mới tội .
Chị đưa cho tôi một trái măng cụt đẹt ngắt , màu mâu đen sẫm và bảo :
- Ăn thử đi ..
Tôi dùng móng tay bầm vòng tròn giữa trái và tách ra . Một cái bông múi trắng tươi nổi bật giữa cái vòng vỏ đen huyền !Tôi cắn một miếng vào cái múi không hột ...
và buột miệng la lên :
- Trời ơi ngon tuyệt !
Chị cười bảo :
- Măng cụt lão đó , mấy trái nầy mấy người không biết họ chê nhỏ  chê xấu ...
Chị nói thêm :
- Bởi vậy hồi nảy tui đâu dám dọn đãi mấy trái nầy !
Từ trái măng cụt tôi cũng lại nghĩ đến những nhận định sai lầm về nhiều thứ trên cõi đời nầy . Người ta có thể bị lầm bị sai khi đánh giá mọi vật vì sự nhìn nhận dựa vẻ bề ngoài , dựa theo sự hiểu biết chủ quan hạn hẹp của mình .Và người ta cũng có thể bị hiểu lầm vì sự chân thật thô nhám , vì sự chủ quan cả tin của mình nữa

  Về lại nhà anh bạn , nghe kể chuyện miệt quê mà không biết nên cười hay khóc . Chuyện là ông chủ vườn cho ông A người em bà con thuê ba công đất để trồng trọt . Ông A trồng trặc đâu vài năm bỗng lại cho ông B , một người bạn của ổng thuê lại . Trong khi viết giấy hợp đồng vừa xong , bỗng ông A biểu ông B viết lại hợp đồng ! Ông B hỏi vì  sao , ông A nói mầy phải quy ra vàng chứ không được ghi tiền . Ông B thiệt thà hỏi vì sao , ông A lên giọng sành sỏi nói vì đồng tiền sẽ mất giá , ghi vàng đúng hơn ! Ừ ghi thì ghi . Thế là ông B ghi một cây vàng ( lúc đó vàng chỉ có năm triệu một cây ! ) . Hết hạn thuê đất ( theo giá năm triệu ) mà nếu căn cứ theo vàng ( lúc nầy vàng đã trên ba mươi triệu / cây ) thì ông A phải thối lui lại ông B hai mươi lăm triệu ! Không có tiền thối lại ( hồi cho thuê đất lại không mua vàng !!) nên ông A đành ngậm đắng nuốt cay làm thinh cho ông B ..thuê tiếp . Và thế là  ông chủ đất muốn bán miếng đất mà đành ...thúc thủ !
Mấy ông kể chuyện bình  luận :
- Trên đời chưa thấy thằng nào ngu như thằng A
- Không phải ngu , chỉ là không khôn thôi !
- Một cái thằng dốt học khôn , nghe người ta nói chuyện rằng thì là thời buổi giờ đồng tiền mất giá quá , nên quy ra vàng cho chắc , chả bèn đem áp dụng , kha kha kha , cứ tưởng là ...khôn !
Tôi cũng thắc mắc :
 - Khó tin quá , hay là chính ông B đề nghị vụ quy ra vàng , vì có lợi cho ổng ...
- Không không không , chính tên A cũng công nhận chính chả đề nghị mà !
  Miệt quê với những câu chuyện vui buồn xen kẻ , khiến tôi nghe lòng nao nao thương cảm , nhất là chuyện của ông A cho thuê đất !  Nhớ lời của mấy người chê ông ngu dại tôi cũng nghe xót xa quá . Phải nói đúng ra là ông ấy thiệt thà trung hậu , muốn công bằng cho bạn mình , sợ đồng tiền mất giá thì bạn mình bị thiệt chăng ! Cái sự vàng lên giá gấp sáu bảy lần như vậy không ai có thể ngờ được !Tôi đọc ở đâu đó người ta nói người tốt thường giống như người ngu khờ ; trong trường hợp nầy tôi nghĩ chắc có lẽ  đúng !

  Ở đời tôi nghĩ khó có ai - không phải là một lần - mà không khỏi khờ dại . Mà sự khờ dại nầy hầu hết là do con tim sai khiến  !Người ta khờ vì lòng thiện , người ta khờ vì lòng thương , ...
 Nói chung , người ta khờ vì " con tim lầm chỗ để trên đầu "  .Vậy thôi !



nghỉ đỗ !












Thứ Ba, 21 tháng 6, 2016

Lưng chừng

       Ngày hôm nay là sinh nhật của bạn tôi . Tôi chợt rưng rưng nước mắt khi nhìn hình ảnh thổi nến của nó .
  - Một bà già chính hiệu - tôi buột miệng than thầm !
Các nét duyên dáng xinh đẹp quyến rũ tôi hằng ngưỡng mộ mới ngày nào đây mà sao giờ biến đi nhanh đến vậy
  - Ôi ! đã đến  lúc tất cả đều sẽ rủ nhau tuột nhanh như xe xuống dốc mà bị đứt thắng đó mà !

 Chiều hôm nay , chúng tôi - những người bạn cũ- họp mặt . Dù ai nấy cũng nói nói cười cười xem ra có vẻ rất rôm rả nhưng tôi không thể nào cảm ra được cái hân hoan tự nhiên ! Lảng vảng trong cái cười vẫn mang nặng dấu ấn của tuổi tác , của những nỗi niềm riêng tư hoàn cảnh .
  - Thế mới biết thời học trò là thời vàng ngọc của mỗi đời người .

   Không như hồi nhỏ khoái chụp hình , giờ đứa nào cũng sợ " không ăn ảnh ...chụp thấy chán quá "! Nhưng rồi đứa nào cũng cố rặn một nụ cười - cũng sẽ sàng làm điệu trước ống kính để mong còn một chút gì để nhớ . Và thế là những tấm hình "lũy thừa  chán" được lưu và sẽ được gởi đến cho từng đứa " ngại ngùng chiêm ngưỡng " ..! Hihi!

  Mấy đứa hỏi thăm  về gia cảnh của nhau . Hồi trước học cùng lớp , cùng trường , đứa nào cũng áo dài trắng quần lãnh đen, mang guốc mộc, đi bộ hoặc đi xe đạp , đội nón lá ,đứa nầy đứa nọ hình như không khác nhau là mấy .
 Ôi ! Sau hơn  4 thập niên lưu lạc , ba chìm bảy nổi vì thời cuộc , chừng gặp lại thì dù không còn áo dài trắng quần lãnh đen mà sao ngó đứa nào đứa nấy cũng ( xơ xác ) không khác nhau là mấy!

  Rồi hỏng biết cố kéo níu cái gì nữa mà chúng tôi lại nhắn nhe kết nối tùm lum .
  - Alo ...ngày 1tây ... đi họp mặt nhen !
   - Alo ...rủ tên Q. đi nữa nhen
  -Alo ..tao đang ở nhà nhỏ N. .., mầy tới nhen!
  - vv...

 Tôi thấy thương cho lũ bạn già của mình và thương mình đến lạ !Chẳng qua là tiếc nuối cái bóng của chính mình - cố tìm lai những hào quang đã tắt - một cách lưng chừng vì không tin vào những gì mình làm là đúng và đáng !!!

Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2016

Một mình


                                                    
                                                    
"...Sáng khuya trưa tối , nhìn quanh một mình 
Đường quen không tới , tìm nhau ngại ngùng 
Chỉ vì đời mình chưa có bình minh..."










                                                    
                                                    

                                                

                                                    
                                                    
                    

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2016

Luật công bằng

Hồi trẻ mình sai khiến cái thân,  mình làm chủ cái thân , mình bất công với cái thân ,...
 Chẳng hạn như :
- Mười hai tuổi mình cố gánh cho được 30 ký lúa để mọi người quên đi cái nhận xét về mình là  con bé sao ròm quá !
- Mười bốn tuổi mình có thể nhịn đói cả hai ba ngày để " làm reo " với má đòi cho được cái gật đầu của má cho phép mình đi về quê ngoại một mình !
- Mới sanh đứa con đầu lòng ở cử mới 2 tháng , mình vẫn chấp hành lệnh đi dạy lại một cách ngon lành mạnh mẽ !
- Mình có thể dạy thêm ba đến bốn cours một ngày để kiếm đủ tiền nuôi con học đại học một cách khỏe ru !
- Vân vân ...

Về già, cái thân nó sai khiến mình, cái thân nó làm chủ mình , cái thân ...nó hành hạ mình , ...
  Luật công bằng - luật nhân quả  đó mà .
Ờ ..ơ..
À à ..

 Vậy thì đừng than van .
 Chẳng hạn như :
- Rằng cái chân tôi bị nhức ,
-Rằng cái tay tôi bị tê ,
 -Rằng cái tóc tôi bị rụng nhiều quá ,
 -Rằng câp mắt tôi không biết đóng cửa ..tâm hồn  ( để ngủ )
 -Vân vân...
 -Và vân vân ...
   Hihi!


Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2016

Nho nhỏ !

Ai cũng có một nỗi sầu sâu kín
Khác một điều có tỏ được cùng không
Ôi bầu trời vô cùng tận mênh mông
Chứa không đủ một nỗi niềm  ...
Nho nhỏ  !

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

Nỗi riêng !

Má ơi ! tụi con về rồi
Sao không có má đứng ngồi- trông xa
Ngoài vườn mướp vẫn trổ hoa
Mồng tơi vẫn tím bướm bà vẫn bay
Đâu rồi dáng má gầy gầy
Đâu rồi tiếng má la rầy bảo ban
..........................

Thuở nao cơ cực lầm than
Thuở nao bươn chải lo cho tụi con nên người
Giờ cơn bĩ cực qua rồi
  Miếng ngon thơm thảo ...chỉ cúng ruồi ...
Má ơi !
.................................................
Lời con khấn má - không lời
Niềm tây... riêng giữ -
ngậm ngùi  ...mình ên !











Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

Tình cuối !

     Hình như cũng khá lâu rồi tôi không vào blog . Đầu óc trống không . khuôn mặt ngờ ngệch. Sáng nay đọc lại mấy entry ngày trước - cách đây 5 năm . Entry nào cũng có vài chục  comments của các người bạn  . Vào . Thăm hỏi . Chọc gheo ... Nhưng rồi có một vài tháng tôi đóng cửa để dưỡng ...thân - khi trở lại thì họ cũng biến mất tự khi nào  . Nhà của họ bụi bám nhện giăng , cửa nẻo bỏ ngỏ , vườn hoang lạnh ngắt  . Không một lời cáo biệt . Không một lời chia xa ! Ôi ! những người bạn ( ảo ) mà rất thật của tôi ! Đã có một thời gian tôi đã có được sự vui vẻ từ họ .Đã có một thời gian tôi đã có sự ấm áp từ họ !
  Ôi!Biết tìm họ nơi nao !

Thiệt là buồn, ( Ừ ! Có sự mất mát nào mà không buồn ta ơi )

Tôi nhìn ra dòng sông bên nhà - lại chợt xốn xang vì dòng sông phù sa miền Nam ( của tôi ) dạo gần đây bỗng trong xanh lạ lẫm !
Ôi!
Nước sông mỗi ngày mỗi trong
Tình đời mỗi ngày mỗi lạt
Thời gian mỗi ngày mỗi cạn
Tình cuối là nỗi chờ mong ...

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016

Bạn hỏi thăm !


Bạn hỏi thăm quê nhà ra sao rồi mi
 Hình như biển đông động hơn mọi khi
Lại  nghe cá chết hàng mấy tấn
Thương quê thương dân  đau lòng người đi

Bạn hỏi thăm quê nhà ra sao rồi mi
Nghe nói nước mặn tràn vào  sớm hơn mọi khi
Lại nghe nước mặn mặn  hơn nước mắt
Thương quê thương dân  đau lòng người đi

Bạn hỏi thăm quê nhà ra sao rồi mi
Thức ăn thức uống nghe tin.. chi chi
Thịt bẩn rau bẩn ..ôi là vân vân bẩn
Dân bệnh nước cường làm sao nổi , mi ?

Bạn hỏi ,,,
...Ta ngăn  đừng hỏi nữa mi
Trí ta khô cứng đến chai lì
Và tim và mắt đều mọc nhọt ..
Nên mỗi  tin về Việt Nam mình  ... ta thấy đau nhức cách chi  !




Thứ Tư, 6 tháng 4, 2016

Cả cười chuyện "cái cảm "

    Mấy ngày nay mình có dấu hiệu muốn bị cảm , mặc dù mình không dang nắng , cũng không  bị mưa ( đang mùa khô hạn mà ), cũng không đi tập thể dục quá sớm .. 
-  Ừ có lẽ hôm kia mình tắm vào ban đêm ,lại tắm lâu  thì phải .
Đang  âm thầm tự "kiểm điểm "tự trách thì tự nhiên mình  giật nẩy mình vì chớp nhoáng chợt phát hiện ra một cái nguyên nhân  to đùng vô cùng chính xác ;;;; 
Trời đất ơi thì ra ...thì ra là dzậy ...
Ha ha ha ...thì ra là mình đã trễ kỳ chích ngừa cảm cả nửa năm rồi ! 
Trời đất ơi ....ha ha ha ...Mình không thể không buông một tràng cười dài -  tự chế diễu mình nhưng  đồng thời mình cũng nghe có một sự thích thú không nhỏ ( ! ) ...( hihi không kém  Archimède ngày xưa phát hiện ra sức đẩy của nước !)
Thì ra cái bệnh quên của mình rõ ràng là vô địch . Lẽ ra mình phải đi chích ngừa vào tháng mười - mình chọn tháng có ngày sinh nhật cho dễ nhớ , thế mà...mình ...quên...Ừ ,, vẫn quên !
   Hihi...bệnh quên của mình không nể nang thiên vị bất kỳ ai ,bất kỳ cái gì cả sao hả trời !
  Hèn gì cả mấy tháng nay mình cứ nghe nhớ nhớ quên quên ...như một kẻ thất tình - lãng ngãng lơ ngơ như một kẻ tương tư- như nhớ nhung mãi về một cái gì  ...vô hình và vô định  !
  Thiệt là cả cười cho mình dzậy !!!

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

lỗi trăng !



                                 Không ai chờ mình mà mình cũng chẳng chờ ai 
                                 Cớ sao đêm mãi cứ lê thê 
                                 Và ngày mãi cứ thật dài 
                                 Cớ sao mãi cứ nhớ hoài về chỗ không nên nhớ 
                                 Cớ sao mãi cứ băn khoăn về nông nổi trăng dài !
                            

Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2016

Tuân theo định mệnh !

      Trong truyện Ngàn lẻ một đêm  , một thương gia nọ khi ghé nghỉ chân ở một khu vườn , vô tình gây ra cái chết cho con trai của một vị thần linh nên ông ta bị vị thần nọ bắt phải chết để đền mạng . Vị thương gia xin tha mạng không được bèn xin vị thần cho hưởng một đặc ân là được gia hạn cái chết một năm để ông ta về nhà sắp xếp công việc . Sau một năm -  khi ông ta đã thu xếp xong mọi việc - trả tự do cho các nô lệ trong nhà , trả nợ nần đã vay mượn , chia chác của cải cho vợ và các con , giúp đỡ vốn liếng cho bà con , bạn bè ; cống hiến tiền bạc cho các cơ sở từ thiện ,...ông ta từ giã vợ con để đi  đền mạng . Và ông ta đã nói với các con rằng :
- Các con ơi , ta phải đi đến nơi ta đã hứa ...Ta phải tuân theo định mệnh ...!

      Hồi nhỏ mình đã đọc truyện nầy với một tình thần háo hức thần thoại , nhưng trí óc non nớt của mình đã  nghe vô cùng nao lòng thương cảm một con người có trách nhiệm ,tốt bụng , biết thương người , biết giữ lời hứa  ( giống như ông thân sinh của mình đã giữ lời hứa với huynh trưởng của ông là bỏ việc để về quê phục vụ cách mạng vậy ) . Và mình nhớ hình như mình dù thầm trách mà  không hề ngạc nhiên về sự  trở lại khu vườn xưa -  để giữ chữ tín của  ông ấy . Phải chăng cái sự cam chịu , chấp nhận một thiên lệnh -đã như được mặc định - nằm kín, sâu ( mà mạnh mẽ ) trong đầu óc của những người mang nặng giáo điều Khổng Mạnh  cổ  lỗ sĩ  như mình - là một sự đương nhiên (gần như là vô lý ).

     Nhớ câu ca dao học hồi nhỏ :                
Con kiến mà leo cành đa 
Leo phải cành cụt leo ra leo vào 
Con kiến mà leo cành đào 
Leo phải cành cụt leo vào leo ra


  Ha ha ...đã làm thân con kiến trót leo nhầm cành cụt  rồi thì nhất định phải leo vào leo ra . Và hồi nhỏ , mình cùng nhỏ bạn cười hặc hặc cho cái sự loay hoay hài hước của con kiến chứ nào đâu thấy được cái bế tắc đáng thương của con kiến trót leo nhầm cành cụt  . Mà hình như hồi đó ông Thầy ổng giảng câu ca dao nầy cũng sơ sài - có lẽ  ông  biết rằng ông không thể nào giảng tận cùng nghĩa cho bọn con nít nầy bằng ông thầy kinh nghiệm - cho nên câu ca dao chỉ thuần là câu ca dao trong cái đầu ( óc nhỏ ) của mình !

Sáng nay mình vô tình nhìn thấy một vài con kiến cũng leo ra leo vào ở một cành cụt ! Cái hình ảnh nầy nó không còn làm mình buồn cười ( như hồi nhỏ ) nữa - mà nó còn khiến mình nao lòng , ứa nước mắt !
- Mình phải giúp cho tụi nó thoát cảnh leo ra leo vào !
- Vậy mình sẽ bắt cầu cho nó
- Vậy mình cho nó leo lên hay leo xuống ?
-...
Sau một chút suy nghĩ mình bèn dùng một nhánh cây làm cầu cho tụi nó leo xuống đất - cho tụi nó  rộng đường  chọn lựa  !
Nhưng , mấy con kiến đó không hề quan tâm đến con đường mới -  Tụi nó cứ nhất đình  cứ leo vào leo ra .. trên con đường ( định mệnh ) của nó !
 Và , nó cứ leo ra leo vào rồi leo vào leo ra ...


    Ô hay ! dù là con kiến , nó cũng biết  tuân theo định mệnh !





Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2016

Mặn ...đắng!

Quê tôi nước mặn tràn tràn 
Đồng xanh ...
Dễ mất mùa vàng như chơi !
Như xưa là bởi do trời 
Như nay là bởi do người ngăn sông 




Thứ Tư, 9 tháng 3, 2016

LẠC HOA






       




Thiếu nước cây héo 
Thiếu phân lá vàng 
 Vì đời - trang điểm 
 Vì người - trổ bông

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

một đóa hồng

Mùa xuân
Đi 
Thiệt rồi !
Mà còn để sót lại 
Bên song 
Một đóa hồng
.........
Như lòng ta cũng sót
Lại
Một nỗi chờ mong...

Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

Nứớc mặn tràn quê tôi

Bạn nhắn " quê ta nứớc mặn tràn ...
Mặn hơn nứớc mắt..." .Mặn lời than...
!
Chiều nay hồi họp về chốn cũ
Nhìn bông hoa héo nghẹn lòng khan,.,

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2016

bông hồng năm ngoái



                             
hôm nay ngày lễ tình nhân
làm cho những kẻ " cố nhân " thêm sầu
cái sầu không biết dấu đâu
cứ chôn xuống ruột lại trào lên tim

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2016

Thường nhiên

  Cuối năm bình thản đón xuân sang
  Đầu năm bình thản nhìn xuân tàn

 Xuân thản nhiên xuân cùng tuế nguyệt
 Hồng nhan thản nhiên sầu  hồng nhan






Thứ Hai, 1 tháng 2, 2016

Có phải là tỉnh lặng !

Cái điện thoại của tôi
bây giờ
cũng nghỉ hưu
- như chủ nhân của nó


Cái điện thoại của tôi
một ngày
- thỉnh thoảng có vài tiếng chuông
Ồ!
chỉ là  vài tin nhắn rác

( mở tin - hơi thất vọng  - nhưng cũng thầm cảm ơn)


ít ra thì ...
cái  âm báo ấy
cũng phá tan được
cái tỉnh lặng - đầy hiu hắt
(của một ngày hơi dài )

và ,cái âm báo ấy
 cũng đem lại chút lòng mừng - dẫu hụt

và, nghĩ  cho cùng cạn thì
tôi
cũng đã
thiệt - có -một- cái- tin !



Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016

GIÓ ĐỒNG - QUÊ NGOẠI



     
  
    Không còn ngày hôm qua 

     Dòng lạch kia vẫn chảy 

     Không gió xưa bên trời 

     Mây thời gian vẫn ...


     Trôi

Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016

Bồi hồi trưa ...











                                            Tôi về bước chậm - ngập ngừng
                                          Tím - hoa chờ đợi  rưng rưng lòng người
                                             Hốt nhiên hoa héo biết cười
                                           Làm xôn xao nắng- làm bồi hồi trưa !





quên và không quên

       Trời sinh con người ta có bộ óc để nhớ ,
đồng thời cũng cho con người ta bản năng để quên .
Nhưng nhớ cái gì , quên cái gì thì ông trời ổng không đánh dấu .
Thành thử trong bộ óc của ta nó lại đi nhớ
những điều
 đáng lẽ phải quên .
Và rồi con tim ta  nó lại đi quên
những điều
lẽ ra cần phải nhớ .

Như vậy thì gọi là gì nhỉ ?
Là ngu ngơ khờ khạo ?
Là thiên vị u mê ?

Hay là...
...Là (giả danh) bồ tát .

Bởi lẽ
 Có những điều người ta không thể quên -dù đã thật tâm tha thứ .
 Cũng như
Có những cái người ta không thể tha thứ - mặc dù đã thiệt sự ...quên !
.........................................................



Thứ Năm, 7 tháng 1, 2016

Lan gầy !

                                                      
                                                       Tháng chạp -
                                                                           lặng lẽ lan gầy
                                                       Có vì sao lạc theo mây -
                                                                            xuống trần
                                                       Chúc cho em -
                                                                             tránh mê lầm
                                                       Chúc cho người -
                                                                             cứ âm thầm tình nhân ...!