- Các con ơi , ta phải đi đến nơi ta đã hứa ...Ta phải tuân theo định mệnh ...!
Hồi nhỏ mình đã đọc truyện nầy với một tình thần háo hức thần thoại , nhưng trí óc non nớt của mình đã nghe vô cùng nao lòng thương cảm một con người có trách nhiệm ,tốt bụng , biết thương người , biết giữ lời hứa ( giống như ông thân sinh của mình đã giữ lời hứa với huynh trưởng của ông là bỏ việc để về quê phục vụ cách mạng vậy ) . Và mình nhớ hình như mình dù thầm trách mà không hề ngạc nhiên về sự trở lại khu vườn xưa - để giữ chữ tín của ông ấy . Phải chăng cái sự cam chịu , chấp nhận một thiên lệnh -đã như được mặc định - nằm kín, sâu ( mà mạnh mẽ ) trong đầu óc của những người mang nặng giáo điều Khổng Mạnh cổ lỗ sĩ như mình - là một sự đương nhiên (gần như là vô lý ).
Nhớ câu ca dao học hồi nhỏ :
Con kiến mà leo cành đa
Leo phải cành cụt leo ra leo vào
Con kiến mà leo cành đào
Leo phải cành cụt leo vào leo ra
Sáng nay mình vô tình nhìn thấy một vài con kiến cũng leo ra leo vào ở một cành cụt ! Cái hình ảnh nầy nó không còn làm mình buồn cười ( như hồi nhỏ ) nữa - mà nó còn khiến mình nao lòng , ứa nước mắt !
- Mình phải giúp cho tụi nó thoát cảnh leo ra leo vào !
- Vậy mình sẽ bắt cầu cho nó
- Vậy mình cho nó leo lên hay leo xuống ?
-...
Sau một chút suy nghĩ mình bèn dùng một nhánh cây làm cầu cho tụi nó leo xuống đất - cho tụi nó rộng đường chọn lựa !
Nhưng , mấy con kiến đó không hề quan tâm đến con đường mới - Tụi nó cứ nhất đình cứ leo vào leo ra .. trên con đường ( định mệnh ) của nó !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét