Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2016

Tuân theo định mệnh !

      Trong truyện Ngàn lẻ một đêm  , một thương gia nọ khi ghé nghỉ chân ở một khu vườn , vô tình gây ra cái chết cho con trai của một vị thần linh nên ông ta bị vị thần nọ bắt phải chết để đền mạng . Vị thương gia xin tha mạng không được bèn xin vị thần cho hưởng một đặc ân là được gia hạn cái chết một năm để ông ta về nhà sắp xếp công việc . Sau một năm -  khi ông ta đã thu xếp xong mọi việc - trả tự do cho các nô lệ trong nhà , trả nợ nần đã vay mượn , chia chác của cải cho vợ và các con , giúp đỡ vốn liếng cho bà con , bạn bè ; cống hiến tiền bạc cho các cơ sở từ thiện ,...ông ta từ giã vợ con để đi  đền mạng . Và ông ta đã nói với các con rằng :
- Các con ơi , ta phải đi đến nơi ta đã hứa ...Ta phải tuân theo định mệnh ...!

      Hồi nhỏ mình đã đọc truyện nầy với một tình thần háo hức thần thoại , nhưng trí óc non nớt của mình đã  nghe vô cùng nao lòng thương cảm một con người có trách nhiệm ,tốt bụng , biết thương người , biết giữ lời hứa  ( giống như ông thân sinh của mình đã giữ lời hứa với huynh trưởng của ông là bỏ việc để về quê phục vụ cách mạng vậy ) . Và mình nhớ hình như mình dù thầm trách mà  không hề ngạc nhiên về sự  trở lại khu vườn xưa -  để giữ chữ tín của  ông ấy . Phải chăng cái sự cam chịu , chấp nhận một thiên lệnh -đã như được mặc định - nằm kín, sâu ( mà mạnh mẽ ) trong đầu óc của những người mang nặng giáo điều Khổng Mạnh  cổ  lỗ sĩ  như mình - là một sự đương nhiên (gần như là vô lý ).

     Nhớ câu ca dao học hồi nhỏ :                
Con kiến mà leo cành đa 
Leo phải cành cụt leo ra leo vào 
Con kiến mà leo cành đào 
Leo phải cành cụt leo vào leo ra


  Ha ha ...đã làm thân con kiến trót leo nhầm cành cụt  rồi thì nhất định phải leo vào leo ra . Và hồi nhỏ , mình cùng nhỏ bạn cười hặc hặc cho cái sự loay hoay hài hước của con kiến chứ nào đâu thấy được cái bế tắc đáng thương của con kiến trót leo nhầm cành cụt  . Mà hình như hồi đó ông Thầy ổng giảng câu ca dao nầy cũng sơ sài - có lẽ  ông  biết rằng ông không thể nào giảng tận cùng nghĩa cho bọn con nít nầy bằng ông thầy kinh nghiệm - cho nên câu ca dao chỉ thuần là câu ca dao trong cái đầu ( óc nhỏ ) của mình !

Sáng nay mình vô tình nhìn thấy một vài con kiến cũng leo ra leo vào ở một cành cụt ! Cái hình ảnh nầy nó không còn làm mình buồn cười ( như hồi nhỏ ) nữa - mà nó còn khiến mình nao lòng , ứa nước mắt !
- Mình phải giúp cho tụi nó thoát cảnh leo ra leo vào !
- Vậy mình sẽ bắt cầu cho nó
- Vậy mình cho nó leo lên hay leo xuống ?
-...
Sau một chút suy nghĩ mình bèn dùng một nhánh cây làm cầu cho tụi nó leo xuống đất - cho tụi nó  rộng đường  chọn lựa  !
Nhưng , mấy con kiến đó không hề quan tâm đến con đường mới -  Tụi nó cứ nhất đình  cứ leo vào leo ra .. trên con đường ( định mệnh ) của nó !
 Và , nó cứ leo ra leo vào rồi leo vào leo ra ...


    Ô hay ! dù là con kiến , nó cũng biết  tuân theo định mệnh !





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét