Ba tôi lúc đó đã mồ côi nên chỉ có bác tôi đứng ra làm chủ hôn trong đám cưới ! Đám cưới mà cô dâu cái mặt chầm dầm bởi vì cô dâu đâu đà ưng cái bụng ! Sau nầy kể lại lúc nào má cũng không quên câu :
--Hứ ! hồi đó tao đâu có chịu ổng đâu ?
- Ủa sao vậy má , ba phong độ mà , má không học hành chi trơn mà tự nhiên được làm bà thông ngôn sướng thấy mồ !
- Hứ ! đã xấu quắc rồi mà còn lầm lì ít nói nữa ...
- Ha ha ...vậy là má cũng chuộng hình thức ha ?
Má cười hì hì thấp giọng tâm sự :
- Lúc đó má có quen một người - Cậu Chín , con ông hương cả ... , ba má của ổng cũng có trầu cau tới hỏi cưới...
- Sao ông ngoại hong chịu vậy má ? tôi nôn nóng hỏi
Má buồn buồn :
- Chuyện thật không đáng . Nghĩ mà không hiểu nổi mấy ông bà già xưa khó khăn hủ lậu chấp nhặt ...
Má ngưng một chút lắng nỗi xúc cảm rồi tiếp :
- Ông bà hương cả hỏi cưới má cho con trai , nhưng lại không chịu gọi ông bà ngoại là sui gia !
- Kỳ vậy má ?
- Ông bà ấy nói rằng vì ông bà ngoại còn nhỏ tuổi hơn con đầu lòng của họ - bởi má là con đầu lòng của ngoại , còn cậu Chín là con Út của họ - nên họ nói rằng không gọi ông bà ngoại là anh chị sui mà sẽ gọi là chú thím em ...
Tôi tự nhiên nổi khùng :
- Hứ , họ đúng là cường hào ...
Má kể tiếp :
- Sau đó thì ông Chín làm mình làm mẩy , nhịn ăn rồi đổ bịnh !
- Hihihi...giống chuyện phim quá má ha
-Hai ông bà đó mới trở lại năn nỉ ông bà ngoại xin rút lại lời hôm trước ! Nhưng ông ngoại con nghiến răng rin rít :
- Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy !
Tôi cười khùng khục chảy nước mắt ! Tưởng bở hả , ông ngoại tôi là một bụng chữ Hán , truyện Tàu nhiễn nhừ trong ruột . Nhớ những khi ba tôi làm ăn không suông sẻ , má tôi chạy về than thở , ngoại cũng nghiến răng:
- Trường đồ tri mã lực , Cư cửu kiến nhân tâm ...
Thế là nửa năm sau má tôi lên " xe hoa " , còn ông Cậu Chín thì đau thất tình một trận thừa sống thiếu chết !
Thế là ba tôi tự nhiên " số trời đã định" được cưới " người đẹp " mà không tốn một câu tán tỉnh !
Ý quên , nói vậy cũng không công bằng với ba ha . Ông không tốn công đeo đuổi má nhưng bù lại ông phải chịu nửa tháng tương đương " nằm gai nếm mật " sau đám cưới đó ! Chuyện nầy bà ngoại kể :
- Tội nghiệp ba bây lắm , bị má bây hành hạ cả nửa tháng sau đám cưới mà tao với ông ngoại bây đâu hay biết !
- Trời , hành hạ ra sao ngoại ?
Nghe nhắc vụ nầy ngoại bật cười hà hà :
- Tối đó má bây đâu cho ba bây ngủ chung , ba bây bị "bả" đạp xuống sàn . Vậy là " ổng" đắp chiếu ngủ luôn dưới sàn ... không nói năng chi hết ! Ngoại rình ngoài cửa phòng nghe im ru tưởng đâu thuận chèo mát mái , ai mà ngờ ...
Tôi tò mò :
- Rùi chừng nào má mới cho con nhập khẩu hihi
Bà ngoại nói là bà ngoại thấy ba không có vẻ hớn hở của chàng rễ mới , ling tính đàn bà cho ngoại biết có chuyện không hay , bà liền thủ thỉ thông báo cho ông ngoại , rồi hai ông bà để ý theo dõi nhất cử nhất động của đôi tân nhân . Bữa nọ , ba không có ở nhà , bà ngoại dịu dàng mà mưu mẹo hỏi khéo mấy câu và má mắc bẩy bèn lòi ra cái vụ không ngủ chung . Sau khi má thú " tội " rùi thì ông ngoại lộ diện nổi trận lôi đình , nghiến răng trèo trẹo : " Tại gia tòng phụ , xuất giá tòng phu ...; áo mặc sao qua khỏi đầu ,...vv...vv.. "
- Ngoại ơi , vậy là ông tơ bà nguyệt ngoại xe duyên ba má con thành công hả ?
Má tôi cười hinh hích :
- Thì má thấy ổng cũng tội nghiệp , bị má hắt hủi vậy mà làm thinh làm thế ... Vậy là tối lại má mới khều ổng kêu lên bóp chân dùm ...
Hihi...
Vậy là số trời đã định : ba tôi " bất chiến tự nhiên thành "!
Hay là vì ba với má có duyện nợ ba sinh từ kiếp trước ?!
Trong đời ba tôi đã có 2 lần chờ đợi má :
Lần đầu chờ má cho nhập thành .
Và lần cuối cùng chờ má ở thế giới bên kia !
Còn má thì cũng đã 2 đợt ròng rã chờ ba :
Đợt đầu là hàng nghìn ngày đêm lo âu thấp thỏm trong quảng thời gian ba theo bác tôi đi biền biệt " làm cách mạng " , để rồi cũng không biết bao nhiêu ngày đêm má phải " lặn lội thân cò " tần tảo buôn bán mưu sinh và nuôi một bầy mấy chị em tôi !
Còn đợt sau , má biết ba đợi má , cho nên má chỉ đợi một ngày có lịnh của ông Trời thì má sẽ về bên ba !