Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Súng và nhành dương







Ông xã cô có việc phải về quê . Hôm kia ông về quà cho cô nhiều thứ trong đó có một câu chuyện vô cùng thú vị 
  -  Ở quê  mình - bên kia sông - gần nhà của ông M.-  hình như là bí thư huyện ngày nào - dân họ đào  một cái hồ chắc để phục vụ tưới tiêu chi đó -
  - Và họ xây ở giữa hồ cái tượng Phật Quan Âm ...
  - Ủa ! Biết rồi hả ?
  - Em đọc trên int...Nhưng ông xã kể thì chắc sinh động hơn  ...
   - Trời ơi ! nịnh ...nghe muốn bịnh !
  -Họ định xây chùa ...như chùa Một Cột hả ...ông xã .. !
   - Tưởng.. voi quá đi ! Họ xây tượng chỉ để giữ vệ sinh cái hồ thôi !
   - ....!
   -Vì là dân mình tín ngưỡng Phật Bà  nên họ sẽ trân trọng nơi ngài ngự ...
  - Và họ sẽ giữ cho chỗ ngài ngự luôn thanh khiết ...
 - Ừ ...
 - Nhưng mà ...

  - Đúng đấy . Nhưng mà không biết có lời ra tiếng vào từ nơi não nơi nao rằng thì là .." mấy người nầy định tuyên truyền tôn giáo hay sao "..vv...và vv...
  - Thế là ...?
-Thế là người ta cho " cải tạo " pho tượng Phật Bà thành tượng cô du kích ! Người ta thay thế hai cánh tay cầm hồ lô và nhành dương của Phật Bà bằng hai tay bồng súng trường của cô du kích !
-Ha ha ha ...                                                                                                                                                                                                                      - Hực hực ..tức cười là người ta không "cải tạo " cái đế tượng nên cô du kích bồng súng vẫn đứng hiên ngang trên tòa sen  ...
-  Ha ha..  Vậy là ...cô du kích đi tu ...hay Phật Quan Âm đi du kích hở ông xã ?!
- Hức hức hức... câu hỏi rất ư là thời thượng và rất ư là sốc.. hỉ !
- Cho nên ...?
- Cho nên những anh chàng có chút máu hài đã ghi dưới đế tượng rằng :
          Nay ở trong kinh nên có thép .
         Phật Bà  cũng phải biết xung phong !

 - Há há há...và ...?
 - Và hôm nay thì cái hồ đã lềnh khênh  rác rưởi ...!
 - Hực hực hực ...
- Bà chỉ được cái cười ...cười như con đười ươi...
- Vậy thì em hông cười nữa ..mà em ..nàm thơ ...
 -Thôi ! cho anh xin !
 - Nhưng đã muộn rồi ông xã ơi !( ông không can kịp đâu ông ráng mà tiếp nhận hai câu thơ " con cóc " của em thôi)
 Trên : o du kích dương cao súng
 Dưới :  rác lềnh khênh kín ngập hồ ...

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

Biến mất

  Biến  mất .Một từ ngữ hết sức bình thường phải không . Vậy mà hôm qua cô đã nghĩ nhiều về nó đến độ phải mất ngủ . Cũng bởi tại vì là cuốn phim cô coi có nội dung tàn nhẫn và một cái kết cũng vô cùng tàn nhẫn : nhân vật chính trong phim bị nhiễm chất phóng xạ . Và anh ta bị mắc chứng bệnh " bị thu nhỏ từ từ " . Từ một anh chàng cao to , anh ta cứ nhỏ lại nhỏ lại...Tới thời điểm chàng  chỉ còn bằng một con chuột , " được " ở một mình trong "một biệt thự" (đồ chơi )  chàng lại phải vất vả trốn chui trốn nhủi con mèo ( mà chàng đã từng cưng nựng ) -vì lẽ nó tưởng chàng là chuột chăng  ! Sau khi thoát khỏi cái vồ của con mèo chàng lại bị rơi vào một cái hộp nằm dưới tầng hầm . Ra khỏi hộp rồi lại tìm cách leo lên cầu thang gỗ...Ôi mỗi nấc thang chỉ cao chừng một gang tay mà thôi  nhưng bây giờ lại  là một vấn đề vô cùng nan giải với chàng !Thì ra  một việc khó hay dễ không phải do cái khó hay dễ của việc ấy mà cái chính là do tuỳ vào thời điểm tuỳ vào khả năng ,tuỳ vào  hoàn cảnh , tuỳ vào vv...và vv ...nữa !

  Sau khi diệt được con nhện hung dữ , bản năng sinh tồn  thôi thúc chàng dồn hết sinh lực  tìm đường sống - để được sống ! Sống ! sống ! ...
  Và ,  bản thân chàng vẫn tiếp tục tiến trình thu nhỏ . Từng giây ! Từng sat-na !
 Thu nhỏ ...nhỏ nữa... nhỏ nữa ...nhỏ mãi..!không dừng lại !.

... Cho tới một lúc mà không có vật gì cản trở ngăn cách chàng với không gian với vũ trụ được nữa...Chàng đã nhìn thấy được bầu trời bao la .Chàng đã trở thành một chất điểm ( vi trần ) trong vũ trụ bao la ! . Chàng vẫn còn là chàng . Chàng vẫn là con người  ! Nhưng là một con người đã biến mất  trước mắt vợ chàng , trước mắt anh chàng , trước mắt đồng loại của chàng ...
( Cho dù chàng vẫn khẳng định  rằng mình tồn tại ).

   Cô ngẫm lại mình và thấy hình như cô cũng không khác gì chàng . Cô đã và đang dần biến mất ... Mà cô vẫn cứ đinh ninh mình tồn tại !