Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

lại gặp nhau !

     Mỗi lần đi ngang những  vườn cây tôi đều dừng lại một chút - khi thì chụp hình , khi thì nhìn vài cái bông hoặc vài cái  trái vừa mới lộ ; có khi chỉ nhìn khan khan ...
  Nhưng sáng nay tôi chợt nhìn sững một vườn cây vì hình như tôi  thấy chúng đứng bất động . Thật ra có lẽ là vì trời nóng quá ; và hình như tôi cũng nghe được tiếng rinh rích từ những cái vỏ khô nen vừa nứt và tách khỏi thân . Bất chợt tôi lại bỗng nhớ đến câu thơ của cụ Nguyễn công Trứ : " Kiếp sau xin chớ làm người , Làm cây thông đứng giữa trời mà reo ". Trong đầu tôi chợt lóe lên câu hỏi có thật cụ muốn kiếp sau làm cái cây thật không , hay đó chỉ là cách nói làm dáng của cụ , dù sao.. dù sao đi nữa thì làm cái cây cũng không hề dễ chịu chút nào . Như các cây khô nen héo sèo đang đứng sừng sững trước tôi đây quả thật là rất ư tội nghiệp . Chúng phải thúc thủ ...chờ ...con người  ra tay " tế độ "mà thôi . Chúng không có quyền tự lo cho mình được rồi !
  Và, , dĩ nhiên , chúng không thể hôn người yêu , không thể đi thăm người yêu , không thể du lịch đây đó với người yêu , hihihi , tất nhiên tất nhiên ...
Vậy thì tại sao lại " kiếp sau xin chớ làm người " nhỉ
 Nhớ Hermann Hesse cũng đã nói : " dù đớn đau quằn quại , tôi vẫn yêu tha thiết cái trần gian điên loạn nầy " . A. Camus cũng đồng tâm trạng : " không có gì xấu xa , ghê tởm bằng thế  gian và cũng  không có gì hạnh phúc thú vị bằng thế gian nầy   " .
 Và , Bùi Giáng thì :
"tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi ,
 vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu "
 A ha ! có phải những  CON người  đã sống mãnh liệt và đã yêu mãnh liệt... thường gặp nhau ...

Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

Biệt thự và chủ nhân


Sáng nào đi bộ thể dục ,tôi cũng đi ngang ngôi biệt thự X , lần nào tôi cũng nhìn và thầm ngưỡng mộ chủ nhân . Tôi tưởng tượng đó là một người khá thông thái , có  tính giản dị  , yêu thiên nhiên  , có đầu óc khoa học mà lại cũng có một chút tính nghệ sĩ  . Bởi vì người ta nói rằng xem căn nhà có  thể đánh giá được trình độ  chủ nhân. Ngôi biệt thự đôi không hề có một nét cầu kỳ pha tạp như những ngôi biệt thự mà tôi đã từng thấy của các ..”đại gia “ ; thế  nhưng nó vẫn làm biết bao cái cổ như tôi đây bị trặc vì mãi ngắm nghía và chặc lưỡi …
 Sáng nay tôi cũng lại đi ngang …Và tôi đi với cô hàng xóm .
   _ Cô biết hôn , ngôi biệt thự nầy là của một trùm …xã hội đen đó !
  _ Ui trời ! sao cô biết …ông ta là xã hội đen ..?
  _ Tui ở đây lâu rồi mà ..!
 _ Ông ấy ghê lắm hả ?
_ Ai biết đâu …nhưng chắc là ghê . Xã hội đen mà !


     Nhưng sao tôi vẫn có cảm tình với chủ nhân ? Có phải vì cây bần mà chủ nhân đã ân cần chăm chút trồng làm cảnh trước hiên sân  –  chứ không phải là cây bằng lăng  hay cây ngọc lan hay cây lan Indo …những thứ cây thời thượng ?! 
 Tôi hồ nghi chủ nhân  có một  tuổi thơ dữ dội và cũng  có nhiều kỷ niệm thời thơ ấu êm đềm  với cây bần như tôi chăng ?
 Ai biết đâu được . Ai biết đâu được !
 Nhiều khi cái thực tại cũng không nói lên hết những gì là sự thật , phải vậy không ?!
Và tôi chợt nhớ đến một câu nói (hình như của Haruki Murakami):
Đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa , hiện thực lúc nào cũng chỉ có  một mà thôi


Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

Chỉ một chút thôi !

  Mấy ngày qua trời mưa ,  sáng nay nắng vàng ướp mật bỗng đem đến cho tôi  một niềm vui dịu dàng thật lạ . Tôi sung sướng phát hiện ra mấy  nụ mướp xinh xắn vừa kết trái , khéo léo ẩn mình dưới mấy cái bông vàng rực rỡ   ; bên kia mấy cây sa kê vừa trồng mới hơn tháng mà đã  nẩy đầy lộc non xanh mướt mắt . Mấy chú ong nghệ cứ bay xập xè xập xè  … mãi mà vẫn chưa tìm được cho mình một nơi …vừa ý  ( hi hi …nhiều mối đói dài nghe các em ! ) .

        Mỗi thứ một chút duyên dáng , một chút dễ thương khiến tôi  nhớ lại một bài thơ cũng đã lâu rồi  

                    Một chút
                                   thân ái tặng cô bạn matbiec của tôi 
      Một chút nắng cho chồi hoa bung nở
      Một chút mưa cho mầm biếc thêm xanh
      Một chút yêu cho em biết nhớ anh
      Một chút nhớ cho yêu kiều ngày tháng  !

      Một chút hương cho hoa tìm đến gió
      Một chút mây cho trời đủ đổ  mưa
      Một chút men cho tình yêu thêm vừa ..
      Một chút nhạy cho đời thêm hương sắc
        ....
      Một chút hoa cho chú ong tìm mật
      Một chút say cho trái tim  mở lối
      Một khoảng lặng đủ cho lòng bối rối
      Một trái tim  tìm đến một trái tim ...
       
     Trong không gian êm ả ngọt ngào nầy tôi thấy lòng mình chợt rộn ràng vì niềm vui “một chút “ - nhưng không hề nhỏ !

Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

cổ tích - phải tin thôi


    Mãi cho tới bây giờ khi tôi kể lại câu chuyện nầy tôi vẫn còn chưa tin nỗi những gì tôi đã thực sự nghe -và -thấy : một chuyện “ cổ tích “ thời hiện đại .
 H Ng ,  một em học trò của tôi đã dạy cách đây khoãng ba mươi năm , con nhà bần cố tổ - mấy đời  làm thuê , nghèo rớt mồng tơi , lại bị tật sứt môi ( mọi người cứ thản nhiên gọi là Ng sứt ); thế mà …bây giờ tôi đang đứng trước một ngôi nhà nghệu nghễ “ hoành tráng “ nhất thôn , đó là nhà của em ấy .
Hồi tôi còn dạy học ở đây , em và gia đình còn ở trong một ngôi nhà tranh , hầu như là không có vách . Cha mẹ em là nông dân …ròng – "bần cố nông thuần túy' – tối ngày cứ cúi mặt làm thuê , hết nhà nọ tới nhà kia …khắp làng nọ sang làng kia . Nói chung là “ nghèo nổi tiếng “. Trước khi tôi “ di cư “ vào nam ,em có tặng tôi cái khóa làm kỷ niệm nói rằng “ ể ỗi ần ở óa ô ớ ới em en ô “ ( em đang là thợ sửa ổ khóa , mỗi ngày chỉ sửa khóa kiếm được mấy chục ngàn ).
Hiện giờ em đang là hàng xóm với tôi , cách nhà cũ của tôi chừng năm chục mét . Bây giờ thì em cũng nổi tiếng , nhưng không phải nổi tiếng nghèo “ mà là “ nổi tiếng giầu “ . Hi hi …
Nghe hàng xóm kể lại rằng một buổi sang nọ , em cũng ngồi sửa khóa như mọi hôm , bỗng nghe nhốn nháo một góc chợ …Lại có tiếng la , tiếng thét , xen lẫn tiếng cười ..ồn ào . Tò mò , em cũng chạy lại coi ; thì thấy người ta đang tranh nhau ngó một con rắn thật đen, thật to và thật dài …( nghe nói lại là đâu cũng mười mấy ký )
-         Gì gì …bán bao nhiêu …?
-         Hả , hả một triệu rưởi hả ?
-          Ừ chở đi Đà nẵng bán đi
-         He he …anh em mình hùn tiền lại mua nhậu đêê…
Em lên tiếng :
O nui in mua ! ( cho tui xin mua )
-         Mi mua ? khẹc khẹc …mi mua?
-         ạ ( dạ )
-         Bán cho nó đi …tội nó …!
-         Ờ ui út …( chờ tui chút )
Em gom trong túi mình được ba trăm , chạy đi mượn thêm triệu hai , giao cho chủ rắn .  Em nhận rắn xong chạy đi thuê một chiếc xe ba gác rồi nhờ mọi người khiêng con rắn bỏ lên xe . Em nhờ người trông chừng tủ đồ nghề rồi bèn chở “ông rắn “ đi vào trong núi …
Hôm sau mọi người bàn tán
  _ Hả , cái thằng Ng sứt mà làm cái chuyện ngộ nhe bà con
_ Ngộ sao ?
_ Nó chở con rắn vào thả ở “ Dinh Ông “ trong núi !
_ Hả ?
 Ai cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau hả hả …
Rồi Ng cũng lại tiếp tục sửa khóa , tiếp tục được gọi là Ng sứt . Và tiếp tục nghèo .
 Nhưng bỗng những ngày sau đó em lại  ăn chay và thường tụng kinh …
Bẵng đi một thời gian người ta không thấy Ng ngồi ở góc chợ nữa , nhưng cũng ít ai quan tâm …
 Cho đến một hôm tự dưng dân phố nhảy nai vì trong huyện có nhóm người trúng “kỳ” được cả mấy chục tỷ . Theo lời tường thuật của một nhóm phóng viên không chuyên nghiệp ( chỉ chuyên hóng chuyện hi hi )thì nhóm người nầy được sự mách bảo của thầy Ng. sứt …!Ô hô thế là người ta chạy đến nhà thầy Ng đông như hội . Thầy trốn , chỉ có vợ thầy và em thầy được trả lời phỏng vấn …” mệt nghỉ “ hihi 
Và rồi từ đó nhà thầy Ng luôn luôn có người đến xem , cầu , xin …”Ông “để được đi tìm Kỳ trầm đúng chỗ .
Tôi định vào thăm Ng nhưng thấy nhà đông quá nên ngại …Tôi tò mò hỏi bạn tôi , cô cũng là giáo viên
_ Chuyện ly kỳ quá vậy ? theo bà thì răng ?
_ Thật đó bà . Nghe nói sau khi thả rắn thì   Ng  nằm chiêm bao thấy “ Ông “ về bảo ăn chay ..rồi một hôm “ Ông “ bỗng nhập vào …coi bói
-         Cái vụ trúng” kỳ” có thiệt hôn vậy ?
-         Thiệt 100% luôn . Những người trúng “kỳ “ đợt đó họ đến nhà làm lễ tạ ơn . Người ta coi đông lắm , tui cũng có đi coi nữa . Trong buổi lễ đó thầy Ng cầm cả xấp tiền 500 ngàn ( tiền của chủ trúng Kỳ đem tạ ) đem phát quanh cho những người đứng coi . Tui được phát 2 lần , được 1 triệu đó hihi . Sau đó còn đâu hai tăm triệu , “ thày “ đem cúng hết trong “ Dinh Ông “
-         Thật lạ há . Cũng đáng trân trọng nữa . Ng nghèo mà …chơn chất thiệt thà như vậy
-          Ừa ai cũng ngưỡng mộ !Vừa rồi “ thầy Ng cũng cúng hai trăm triệu để tu sửa miếu bà ở Ng. Tr đó .Bây giờ thì không còn ai kêu Ng sứt nữa …hihi.. Giờ ai cũng trân trọng gọi là Thầy Ng
-         Tui nghĩ với nghĩa cử đó của Ng thì cũng đáng trân trọng và đáng gọi là thầy lắm chứ , phải hôn ?
-         Ừ …  Ngôi nhà Thầy đang ở là do những người trúng “kỳ “ xây cho đó
Tôi nhìn sang ngồi nhà sang trọng bề thế nhất …nhì làng xóm mà thầm mừng cho em . Đúng là không ai khó ba đời !
Như vậy là ,thật sự tôi đã nghe và đã thấy một câu chuyện cổ tích ở thời @ !
- Thật là do trời cho...,không phải muốn mà được , bạn tôi nói 
 Tôi giật mình .Hình như tôi đã nghe  câu nói nầy ...À phải của một nhân vật người tình  trong một câu truyện tình ...kỳ ngộ 
Đúng là có " mệnh trời " . Và ,mọi chuyện lạ   đều có thể xảy ra .

 Thế nên tôi không hề ngạc nghiên về bất cứ một câu chuyện cổ tích tình  nào hết . Có chăng chỉ là ngưỡng mộ và trân trọng !

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

Vài trang... nhật ký


Trở về 
Tưởng như tôi không bao giờ còn " trở về" Đ.L  nữa - cách đây mấy năm tôi đã nghĩ vậy . Hồi đó ,khi xe qua cầu Ngọc - trên đường ra Đ.N để về lại miền nam  -tôi bỗng chợt nẩy ra một ý khôi hài chua xót " mình sẽ như Kinh Kha  qua sông Dịch ...:
 " Phong tiêu tiêu hề , Dịch thủy hàn , 
Tráng sĩ nhất khứ hề , bất phục hoàn "
Có điều là tôi hơi lạm dụng tích xưa để nói lên cho được ba chữ " bất phục hoàn " mà thôi . Kinh Kha ra đi lãnh trọng trách "vì mọi người " , còn tôi ra đi chỉ vì tôi ; vì tôi - tìm -về mà thôi .
 Nhiều , rất nhiều " người xưa " đã chào tôi thảng thốt :
- Lấu quá rồi hả , tưởng không còn gặp lại ...
Ai cũng có vẻ mừng ...Họ mừng vì tấm lòng nhân hậu đã kịp không phải xót thương tiếp cho một con người tội nghiệp . Họ mừng vì thấy có người đã thoát khỏi đươc cảnh đời cơ cực :
- Ồ ! cô về trong ấy có khác ...!

 Sáng ra , tôi đi chợ với một người bạn .Tôi thật sự cảm động khi mới vừa bước chân vào chợ đã có nhiều phụ huynh gọi tên thật lớn , thật mừng rỡ  ... Chúng tôi trò chuyện mỗi người một ít , thế mà hai đứa tiêu tốn hơn một tiếng đồng hồ . Người bạn tôi tỏ vẻ hào hứng :
- Mừng há , phụ huynh họ mến chị quá há !
Tôi nhớ lại suốt hai mươi hai năm về đây , tôi đã có quá nhiều tình cảm thương mến của những người dân quê . Họ thương tôi không chỉ vì tôi yêu quý con họ mà còn vì vài lẽ khác nữa .
Có nhiều em học trò tôi dạy- khi mới về - bây giờ đã có gia đình , có con cái , và đã ...già .(hi hi )khiến tôi phải xin lỗi khi được " thưa cô , cô mới về hả "vì tôi chẳng nhớ ra . Nhưng cũng có một số em tôi chủ nhiệm những năm đầu tiên thì tôi nhớ tên luôn cả họ làm cho chúng hết hồn vì cô " nhớ ghê quá ".
 Về đây , cái xoa dịu lòng tôi vẫn là học trò và bè bạn . Bạn bè tiếp đón mừng rỡ và khá ân cần . Cũng may là tổ " Tán " của tôi cũng còn "tồn tại " một số người cũ cho nên tôi cũng không mấy lạc lõng khi ghé thăm lại trường xưa .Tiệc tùng khá hoành tráng nhưng có lẽ bọn tôi ra về bụng khá là đói  vì mãi mê hỏi han trò chuyện . Ôi  Biết bao nhiêu câu hỏi ( phỏng vấn ) của bạn ...mà có khi tôi cũng thấy khó trả lời  !Biết bao nhiêu chuyện cũ cứ tranh nhau mà kể , mà nhắc lại . Cảnh cũ , người xưa ...người mới (?)
  Không ai tắm hai lần trong một dòng sông 
Tình cảm thật và không thật cứ lẫn lộn trong tôi .
Nhiều bạn miêu tả lại hình ảnh của tôi ngày xưa ...Thật bùi ngùi !
Thế mới biết có những kỷ niệm mà dẫu mình không đánh bóng nó vẫn cứ còn mới mãi trong lòng.

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

Vài trang nhật ký " về quê "

Ngày 22 tháng 3 năm 2014 
Chào Đà Nẵng . Chào " thành phố đáng sống " .
- Thật ra , con sẽ không chọn thành phố nầy để sống , đứa cháu nói ,vì ở đây khó kiếm việc hơn ở trong SG- chỗ cậu mợ ..
-...
- Thật ra thì ở thành phố nầy rất  đáng sống với những người đã ổn định cuộc sống ..., mà  haha..cuộc sống ổn định rồi thì ... ha ha ..ở đâu cũng đáng sống !
Vậy hôm nay tôi nhận thêm một ý kiến về cuộc sống . Ừ ! cuộc sống nầy phức tạp xiết bao ! Đâu thể lấy cái suy nghĩ của người nầy để khẳng định quan điểm của người khác . Phải vậy không ?

Ngày 23 tháng 3 năm 2014 

                                  Một giọt nước quả là nhỏ bé , nhưng nó có thể làm tràn ly !

                                                    Hãy trút bỏ ưu phiền xuống biển !

Với ý nghĩ đó tôi cùng đứa cháu đi ra biển .
 Đứng trước biển mới thấy mình càng nhỏ bé hơn, càng cô độc hơn - càng muốn khóc hơn - những" nỗi lòng" đang có trong lòng càng trĩu nặng hơn .
Tôi muốn trút bỏ cả những nỗi ưu phiền xuống biển .
Mỗi cơn sóng đẩy tôi vào bờ ..tôi có cảm tưởng chúng đang vỗ về tôi ..."  hãy quay trở lại ". Nhưng , tôi lại thèm những cơn sóng mới - ở xa hơn - đang lừng lững tiến vào với tôi . Tôi chờ chúng.Tôi khát khao chúng !
  Sóng mạnh mẽ mà dịu êm
 Biển chẳng ồn ào nhưng mãnh liệt .
Tôi nhìn những người bạn tắm biển . Ai cũng tươi cười ( như chào lại ) - trẻ thơ và vô tư . Hình như họ cùng có tâm trạng như tôi : trước biển mênh mông , bí hiểm , con người  thật vô cùng nhỏ bé..., cái chết hình như rất sẵn sàng ...Và con người lúc nầy , ở đây , hình như đều có cảm tưởng thương yêu nhau hơn , gần gũi nhau hơn , quan tâm nhau hơn .
- Chị ơi ,phía đó nguy hiểm ... quay trở lại ...phía nầy nè ..
Tôi cười , cảm ơn ; và bỗng nhớ đến một nỗi lo của một người thân yêu " không biết lo gì , nhưng có lo đó " , bỗng thấy vô cùng  hạnh phúc !
  Ồ ! thì ra cái hạnh phúc của tôi cũng vô cùng giản dị và nhỏ bé  - nhỏ bé như tôi - là " kim may " !



Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

Vài trang nhật ký "về quê "

Ngày 21 tháng 3 năm 2014
 Hôm nay tôi về quê
Hành lý đem theo rất nhẹ
Nhưng va-li hình như nghe rất nặng
Ồ ! biết rồi ...
...tôi chở khối tình theo !

             *.....*......*


Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

Chào EM, tôi đã về!

Xa em ba tuần lễ ,
Hôm nay tôi đã về
 Mừng quýnh qua quýnh quíu
Biết nói gì đây em

Muốn nói lời yêu dấu
Muốn nói lời nhớ thương
 Chỉ sợ e rằng " nhạt "
Cảm xúc thường không lời ...