Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017

THEO MÙA

THEO MÙA...
Tôi đi lễ
(Lễ của trò cùng thầy )
Mừng hai mươi mười một
Hương , hoa , tình, đời ,...
Say !

Ngày xưa tóc Thầy bạc
Do" bụi phấn rơi rơi "
Nay đã xa phấn bảng
Mà tóc Thầy vẫn phai !?

Ngày xưa nghe " thầy vắng "
La hét - mừng nháo nhào!
Hôm nay nghe "thầy vắng "
Lặng thinh ..
Buồn..
Chênh chao !

Khi đến tuổi " biết nghĩ "
Mọi thứ... dường trễ rồi !
Đời vô thường là vậy ...
Mặc phù vân ...
Cứ trôi !

Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017

Mong manh !

     Chiều hôm qua tôi đi thăm một em học trò bị bệnh nặng . Nghe đâu em bị tai biến ; đã nằm viện hai tháng ; và hiện giờ đã bị bán thân bất toại . Thấy chúng tôi vào , em mếu máo khóc ngất - nhưng không ra tiếng .Nỗi đau của em đã lan sang chúng tôi một niềm thương cảm vô biên . Tương lai không hứa hẹn cho em một điều tốt lành nào . Hiện giờ em ấy tiếp nhận thức ăn nhờ đường ống . Nói không được ; chỉ có nghe và còn nhận thức được ! Tôi bỗng nhớ đến em gái tôi mà ứa nước mắt . Em tôi cũng bị bệnh nan y và em cũng từng vật vã đau đớn như vầy đây ! và em tôi đã ra đi trước sự đau lòng bó tay đầu hàng của mấy đứa anh chị lớn chúng tôi . Tôi nhìn quanh gian phòng bệnh và nhìn qua cửa sổ  .  Những cảnh đau đớn ,buồn bã, khổ sở ,...đầy rẫy làm cho tôi cảm thấy lòng chùn xuống . Trong phút giây tôi thấy hồn mình rũ rượi ...


        Nhớ có lần nhỏ bạn tôi nói cứ vào bệnh viện là chán đời muốn đi tu . Tôi  cãi lại . Bậy ! Vào bệnh viện tao càng thấy cuộc sống vô cùng tuyệt vời ; thân thể vô cùng quý giá  ; chỉ muốn niệm Phật để tạ ơn là mình còn sống và còn mạnh khỏe !
Nhỏ bạn chợt tán thành  :
_ Ừ phải đa ! và bây giờ tao mới thấy nghèo không phải đáng sợ như trước đây tao từng nghĩ !
Nhỏ khác cũng " nhất trí " :
- Ừa ...thà ông trời cho tao nghèo chứ đừng cho ta đau bệnh !
 
Ra khỏi bệnh viện thì đường phố cũng vừa lên đèn . Đường phố sáng choang , bảng hiệu ở các cửa hàng ven đường đua nhau lấp lánh , xe cộ ào ào  . Những chiếc xe của những chủ nhân trẻ vun vút qua mặt nghe muốn chóng mặt !Các cửa hàng ăn uống náo nhiệt người người nói cười rộn rã  Một bức tường bệnh viện mà như ngăn cách hai thế giới như vầy sao . Rồi có một vụ va quẹt ở cuối con đường . Rồi tiếng còi hụ của xe cứu thương ...Lại có người vượt tường vào thế giới " bên kia "!
  - Ôi! cược sống con người mong manh làm sao !
 -  Cuộc đời là một chuỗi "Sinh , lão , bệnh , tử " mà !

   Khuya lại , tôi lại khóc sướt mướt trong ác mộng !
 Có lẽ nào trong đêm tôi lại trở thành trẻ nít - dư nhiều nước mắt để khóc một cách thật hồn nhiên vì một giấc chiêm bao !
 Phải chăng vì ban ngày tuyến nước mắt của người già đã khô cạn mất rồi !