Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Lan man cuối năm !

   Sáng nay vừa hết cảm - lại đi thể dục  ven theo bờ sông . Vẫn thích nhìn dòng chảy đặc lừ lục bình có nguy cơ làm dòng sông bị xóa sổ  ; mình bỗng nhớ tới những nhận xét về loại bèo " lưỡng tính " nầy của nhà văn CTC rằng nó là một thứ vật cản , làm tắc nghẽn mọi dòng chảy; mình càng thương cho thân phận nó. Thật ra nó đâu đến nổi trở thành một thứ phá hoại như vậy nếu người ta biết sử dụng nó vào những việc đúng với công dụng của nó  . Ừ! phải chi nó ở dưới miệt Hậu Giang thì có lẽ nó được tận dụng làm thảm , giỏ xách , hoặc đồ trang trí thủ công mỹ nghệ thì hay biết bao nhiêu . Cho hay cùng một thân phận mà chẳng may sanh nhầm chỗ thì đành chịu kiếp vô duyên  !

   Ngày cuối năm cũ muốn làm một chuyến khám phá cảnh mới nên mình băng qua " chiếc cầu biên giới " để thâm nhập địa phận Hóc Môn .(Mình bỗng nhớ trong kinh , Đức Phật có nói  đến cụm từ " biên địa hạ tiện " .. Mình chợt mĩm cười khi nghĩ rằng  đang đi trên hai vùng ' biên địa hạ tiện'  ...vậy suy ra mình  phải là thuộc hàng bình phương hạ tiện ?)
 Ở đây cảnh quê nghèo hơn mình tưởng rất nhiều ! Cảnh nầy khiến mình có cảm giác chừng như đang trở lại tuổi thơ khoảng mươi tuổi nơi quê nội ngày xưa . Những ngôi nhà thật đơn sơ và cũ kỹ. Những cây cầu  với lan can tay vịn rệu rã như hai hàm răng xệu xạo của các cụ già - cái còn cái mất .Những con đường đất ngoằn ngoèo lở lói... Những mãnh vườn thiếu bàn tay chăm sóc của chủ nhân - toát lên vẻ khô khan nghèo nàn .. Thấy một nhóm trẻ túm tụm trước ngỏ , mình bỗng thấy lại  được hình ảnh mấy chị em mình đang chơi đùa với nhau trước nhà cách đây nửa thế kỷ ( Chu choa ! nửa thế kỷ ! Ghê thật ! ).
 
   Lại qua cầu trở về và lại đi dọc bờ sông . Lại nhìn dòng lục bình lờ lững . Lại bỗng  thấy thân phận mình cũng chẳng khác nào đám lục bình trôi !!!

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

đổi chỗ ...!

    Thể  theo nguyện vọng "ẩn cư"  của ba mẹ , con trai chúng tôi mua  một căn nhà sát bờ sông - chi nhánh sông Saigon . Tuy mang tiếng là đất thuộc thành phố HCM nhưng khu vực nầy mới vừa được lên cấp thành phố , chứ trước đây thuộc Hóc môn , vùng đất nông nghiệp - hiện chỗ chúng tôi ở còn chưa kịp có  đường truyền cáp truyền hình và internet nữa . Tuy nhiên cách đó chưa tới nửa cây số thì lại là phố phường rộn rịp !
Một bạn già gật gù :
 - Thật là một nơi  " cảnh lâm tuyền mà nếp thành thị " . Tuyệt quá !

Sáng ra chúng tôi đi bộ thể dục dọc bờ sông thì thấy còn quá nhiều bãi đất hoang vu um tùm dây leo cỏ dại . Lác đác mấy căn biệt thự lộng lẫy - nghe nói chủ nhân là Việt kiều mua để đó dành về hưu dưỡng già còn giờ thì đang sinh sống ở nước ngoài . Cảnh nguyên sơ quá ! Thật đúng với sở thích của những người ưa thu mình, khép kín để tỉnh tâm .Lâu lâu có vài chiếc cano hoặc vài con đò nổ máy chạy qua ; tiếng nổ càng vang hơn trong khung cảnh tỉnh mịch . Rồi thì cảnh vật lại chìm vào yên ắng .
 Buổi trưa trời càng nóng tôi càng thấy thú vị thưởng thức những làn gió sông mát lạnh  . Cứ nằm im mà dỗ giấc , không cần ai hầu quạt , mơ màng nghe  tiếng gà  trưa  xa xôi buồn rượi
 Chiều chiều tôi ra ngồi bên bờ sông nhìn dòng chảy chở đầy lục bình trôi lờ lững mà nghĩ đến kiếp ...giang hồ của những con người phiêu bạt  .

  - Ở đây buồn quá anh chị há  ? một bạn trẻ chép miệng !
  - Hừ ...
Đối với bọn trẻ thì cái vui phải là ồn ả phải là sôi động phải là hào nhoáng náo nhiệt . Làm sao chúng biết được có một cái vui yên lành tỉnh lặng cô tịch hoang liêu mà không phải ai muốn là có thể ! ...


Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

Mai !



Cạnh nhà tôi có một vườn mai .
Chủ nhân của vườn là người trồng mai chuyên nghiệp . Mỗi ngày hai bận ông chăm chút tưới tẩm đều đặn . Nếu nhìn vào một vườn cây chỉ toàn lá và lá thì không khỏi chán mắt ; nhất là vào đợt nầy lá mai đã già trông lùi sùi xấu tệ .

- Nhưng hãy đợi đấy !chỉ vài tuần nữa thôi thì sẽ thấy sự diệu kỳ của nó ...
- Giống như nàng lọ lem chưa lột xác vậy phải không ?
- Gần như vậy !
- Loại hoa nầy thiệt ngộ , chỉ đợi người ta lặt trụi lũi lá thê thảm mới biến hình rực rỡ !
- Vậy nên một Cao Bá Quát cao ngạo mà cũng phải thú nhận " Nhất sinh đê thủ bái mai hoa" !
- Chăm sóc tưng tiu cả năm để được thưởng thức có mấy ngày. Thật là " nghề chơi cũng lắm công phu!"
-Thì cũng như ta chăm chút dạy dỗ con cái vậy thôi , chăm chút hai mươi năm mới trông chờ thành quả ..
- ..có khi lại chờ ...hậu quả !
- Thiệt là như vậy !Nếu chẳng may ( thời không thuận) thì coi như trắng tay ...
- Tất nhiên rồi!
******************
Sáng nay ông chủ vườn đã chia tay sáu "nàng lọ lem "đầu tiên . Ông buồn buồn chắc lưỡi :
- Mấy chậu này số dzách ..
Buồn , nhưng mà không thể không CHO ĐI !
Vợ ông an ủi :
- Thì cũng như gã con gái vậy thôi ...
Tất nhiên là buồn nhưng không thể không gã!

Ôi! Thì ra cái sự đời thiệt là ngộ : Được mà không được , không được mà được !

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

khóc cười theo...

   Mấy hôm nay đọc báo trang nào cũng thấy người ta nói về vụ " hai cô bảo mẫu ác quỷ ". Cũng như trước đây dư luận cũng đã ồn ỉ chửi bới với nhiều lần và nhiều trường hợp và với nhiều bà cô bảo mẫu không hiền như  thế . Nhiều câu hỏi bức xúc được đặt ra tại sao nầy tại sao nọ . Nhiều lý giải phân tích vì rằng nầy vì rằng nọ . Nhiều câu chửi rủa ; nhiều lời  lên án ...
 Nhưng có lẽ ( mình âm thầm dự đoán ) rằng vài bửa nữa thôi thì mọi sự cũng sẽ đi vào yên ắng ; vì người ta lại bận bịu chửi rủa  lên án giải thích nầy nọ về một scandal khác cũng không kém phần quái đản và khủng khiếp như thế !

 Và dân ( lao động) mình ngoài vất vả tất tả chạy ăn chạy mặc chạy trường chạy lớp chạy việc làm chạy chỗ ở vv... thì lại còn kiêm thêm cái việc chạy chỗ gửi trẻ nữa ( ! ) - mà thử hỏi ..có ai dám chắc chỗ nào đủ bảo đảm an toàn cho con cháu mình !? Trên  trang facebook của các cô bảo mẫu nầy tràn ngập lời nói yêu thương đầy chật những hình ảnh tốt đẹp ...!

    Vậy có phải rằng sinh mệnh đứa trẻ  đã nằm ở lý lịch của cha mẹ nó rồi chăng ?
.. Vì cha mẹ các bé không có nhiều điều kiện để ưu đãi cho con mình , cho nên họ ( những cô bảo mẫu thiếu lương tâm ) làm sao mà không dễ ngươi khinh suất về trách nhiệm của mình đối với những đứa trẻ kém may mắn - con của những người kém may mắn - nầy cơ chứ !

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

...NHỎ NHOI !

   Sáng nay cái chân của mình vừa vặn hết đau . Khi mang giày để đi thể dục mình chợt nhận ra điều đó . Vậy là không uổng công mấy bửa nay xoa xoa bóp bóp thuốc rượu . Vậy là hết đi cà nhắc . vậy là cái chân nó hết bị đui - cứ tối ngày hết va vào chỗ nầy đến quẹt vào chỗ kia để rồi ôm chân hít hà than thở ôi cái chân tui nó bị đui rùi ...
  Hà ...Hình như còn đau một xíu vừa đủ cho mình cảm thấy được một niềm sung sướng ..
 Như một niềm vui  khi bất chợt nhận ra một đóa  hoa dại  e ấp lấp ló dưới tàn lá xanh - mà bấy lâu qua lại mình cứ tưởng nó là loài cây không hoa

Không có được " hạnh phúc lớn "nhưng ít ra ta cũng có được những hạnh phúc nhỏ như vầy chứ, phải không  ??