Thứ Ba, 21 tháng 6, 2016

Lưng chừng

       Ngày hôm nay là sinh nhật của bạn tôi . Tôi chợt rưng rưng nước mắt khi nhìn hình ảnh thổi nến của nó .
  - Một bà già chính hiệu - tôi buột miệng than thầm !
Các nét duyên dáng xinh đẹp quyến rũ tôi hằng ngưỡng mộ mới ngày nào đây mà sao giờ biến đi nhanh đến vậy
  - Ôi ! đã đến  lúc tất cả đều sẽ rủ nhau tuột nhanh như xe xuống dốc mà bị đứt thắng đó mà !

 Chiều hôm nay , chúng tôi - những người bạn cũ- họp mặt . Dù ai nấy cũng nói nói cười cười xem ra có vẻ rất rôm rả nhưng tôi không thể nào cảm ra được cái hân hoan tự nhiên ! Lảng vảng trong cái cười vẫn mang nặng dấu ấn của tuổi tác , của những nỗi niềm riêng tư hoàn cảnh .
  - Thế mới biết thời học trò là thời vàng ngọc của mỗi đời người .

   Không như hồi nhỏ khoái chụp hình , giờ đứa nào cũng sợ " không ăn ảnh ...chụp thấy chán quá "! Nhưng rồi đứa nào cũng cố rặn một nụ cười - cũng sẽ sàng làm điệu trước ống kính để mong còn một chút gì để nhớ . Và thế là những tấm hình "lũy thừa  chán" được lưu và sẽ được gởi đến cho từng đứa " ngại ngùng chiêm ngưỡng " ..! Hihi!

  Mấy đứa hỏi thăm  về gia cảnh của nhau . Hồi trước học cùng lớp , cùng trường , đứa nào cũng áo dài trắng quần lãnh đen, mang guốc mộc, đi bộ hoặc đi xe đạp , đội nón lá ,đứa nầy đứa nọ hình như không khác nhau là mấy .
 Ôi ! Sau hơn  4 thập niên lưu lạc , ba chìm bảy nổi vì thời cuộc , chừng gặp lại thì dù không còn áo dài trắng quần lãnh đen mà sao ngó đứa nào đứa nấy cũng ( xơ xác ) không khác nhau là mấy!

  Rồi hỏng biết cố kéo níu cái gì nữa mà chúng tôi lại nhắn nhe kết nối tùm lum .
  - Alo ...ngày 1tây ... đi họp mặt nhen !
   - Alo ...rủ tên Q. đi nữa nhen
  -Alo ..tao đang ở nhà nhỏ N. .., mầy tới nhen!
  - vv...

 Tôi thấy thương cho lũ bạn già của mình và thương mình đến lạ !Chẳng qua là tiếc nuối cái bóng của chính mình - cố tìm lai những hào quang đã tắt - một cách lưng chừng vì không tin vào những gì mình làm là đúng và đáng !!!

Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2016

Một mình


                                                    
                                                    
"...Sáng khuya trưa tối , nhìn quanh một mình 
Đường quen không tới , tìm nhau ngại ngùng 
Chỉ vì đời mình chưa có bình minh..."










                                                    
                                                    

                                                

                                                    
                                                    
                    

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2016

Luật công bằng

Hồi trẻ mình sai khiến cái thân,  mình làm chủ cái thân , mình bất công với cái thân ,...
 Chẳng hạn như :
- Mười hai tuổi mình cố gánh cho được 30 ký lúa để mọi người quên đi cái nhận xét về mình là  con bé sao ròm quá !
- Mười bốn tuổi mình có thể nhịn đói cả hai ba ngày để " làm reo " với má đòi cho được cái gật đầu của má cho phép mình đi về quê ngoại một mình !
- Mới sanh đứa con đầu lòng ở cử mới 2 tháng , mình vẫn chấp hành lệnh đi dạy lại một cách ngon lành mạnh mẽ !
- Mình có thể dạy thêm ba đến bốn cours một ngày để kiếm đủ tiền nuôi con học đại học một cách khỏe ru !
- Vân vân ...

Về già, cái thân nó sai khiến mình, cái thân nó làm chủ mình , cái thân ...nó hành hạ mình , ...
  Luật công bằng - luật nhân quả  đó mà .
Ờ ..ơ..
À à ..

 Vậy thì đừng than van .
 Chẳng hạn như :
- Rằng cái chân tôi bị nhức ,
-Rằng cái tay tôi bị tê ,
 -Rằng cái tóc tôi bị rụng nhiều quá ,
 -Rằng câp mắt tôi không biết đóng cửa ..tâm hồn  ( để ngủ )
 -Vân vân...
 -Và vân vân ...
   Hihi!


Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2016

Nho nhỏ !

Ai cũng có một nỗi sầu sâu kín
Khác một điều có tỏ được cùng không
Ôi bầu trời vô cùng tận mênh mông
Chứa không đủ một nỗi niềm  ...
Nho nhỏ  !