Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016

Bạn hỏi thăm !


Bạn hỏi thăm quê nhà ra sao rồi mi
 Hình như biển đông động hơn mọi khi
Lại  nghe cá chết hàng mấy tấn
Thương quê thương dân  đau lòng người đi

Bạn hỏi thăm quê nhà ra sao rồi mi
Nghe nói nước mặn tràn vào  sớm hơn mọi khi
Lại nghe nước mặn mặn  hơn nước mắt
Thương quê thương dân  đau lòng người đi

Bạn hỏi thăm quê nhà ra sao rồi mi
Thức ăn thức uống nghe tin.. chi chi
Thịt bẩn rau bẩn ..ôi là vân vân bẩn
Dân bệnh nước cường làm sao nổi , mi ?

Bạn hỏi ,,,
...Ta ngăn  đừng hỏi nữa mi
Trí ta khô cứng đến chai lì
Và tim và mắt đều mọc nhọt ..
Nên mỗi  tin về Việt Nam mình  ... ta thấy đau nhức cách chi  !




Thứ Tư, 6 tháng 4, 2016

Cả cười chuyện "cái cảm "

    Mấy ngày nay mình có dấu hiệu muốn bị cảm , mặc dù mình không dang nắng , cũng không  bị mưa ( đang mùa khô hạn mà ), cũng không đi tập thể dục quá sớm .. 
-  Ừ có lẽ hôm kia mình tắm vào ban đêm ,lại tắm lâu  thì phải .
Đang  âm thầm tự "kiểm điểm "tự trách thì tự nhiên mình  giật nẩy mình vì chớp nhoáng chợt phát hiện ra một cái nguyên nhân  to đùng vô cùng chính xác ;;;; 
Trời đất ơi thì ra ...thì ra là dzậy ...
Ha ha ha ...thì ra là mình đã trễ kỳ chích ngừa cảm cả nửa năm rồi ! 
Trời đất ơi ....ha ha ha ...Mình không thể không buông một tràng cười dài -  tự chế diễu mình nhưng  đồng thời mình cũng nghe có một sự thích thú không nhỏ ( ! ) ...( hihi không kém  Archimède ngày xưa phát hiện ra sức đẩy của nước !)
Thì ra cái bệnh quên của mình rõ ràng là vô địch . Lẽ ra mình phải đi chích ngừa vào tháng mười - mình chọn tháng có ngày sinh nhật cho dễ nhớ , thế mà...mình ...quên...Ừ ,, vẫn quên !
   Hihi...bệnh quên của mình không nể nang thiên vị bất kỳ ai ,bất kỳ cái gì cả sao hả trời !
  Hèn gì cả mấy tháng nay mình cứ nghe nhớ nhớ quên quên ...như một kẻ thất tình - lãng ngãng lơ ngơ như một kẻ tương tư- như nhớ nhung mãi về một cái gì  ...vô hình và vô định  !
  Thiệt là cả cười cho mình dzậy !!!

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

lỗi trăng !



                                 Không ai chờ mình mà mình cũng chẳng chờ ai 
                                 Cớ sao đêm mãi cứ lê thê 
                                 Và ngày mãi cứ thật dài 
                                 Cớ sao mãi cứ nhớ hoài về chỗ không nên nhớ 
                                 Cớ sao mãi cứ băn khoăn về nông nổi trăng dài !