Sự đời quả là phức tạp .
Một bữa nọ ba bạn già gặp nhau . Sau nửa thế kỷ thâm niên tuổi tác cộng thêm nhiều biến cố trong đời đã dập vùi tan hoang nhiều thứ ; làm xiêu lệch một mớ quan điểm một thời hoàng kim thiếu nữ - hôm nay các NHỎ bạn tôi đã như một cái chong chóng quay vù vù kim chỉ nam của phương châm sống.
-Có khi một cơn bão đi qua rồi thì tuy cây cối xiêu đổ, cảnh vật tiêu điều hư nát - nhưng đằng sau sự phá hủy toàn bộ đó thì là một sự hư hao dễ chịu -
- Hừ ...
- Hihi...vì bởi có khi biết đâu nhờ cơn bão vô tình giúp ta xóa sạch tàn tích tệ hại và hợp lẽ xây dựng toàn bộ cái mới - tân kỳ hơn chăng
Nhỏ bạn tôi nói như thế để thú nhận nỗi lòng tan nát sau cơn bão lòng dữ dội
Vừa muốn yêu vừa muốn dứt - tấn thoái lưỡng nan- không đủ can đảm để tiếp tục éo le mà cũng không đủ can đảm để dứt bỏ nồng cháy . Nên khi 'đối tác ' đã thưa dần thư từ thưa dần lên lạc thưa dần lời lẽ yêu thương thì dù trong thâm tâm đau khổ nhưng nhỏ lại mừng và thầm cảm ơn " tình phụ "
- Ừ phải ! trong cái rủi có cái may ...Ta phải cảm ơn sự bạc bẻo . Chẳng phải đó là thứ thuốc trợ lực cho những người quáng gà yếu đuối như ta sao ???
-Còn mi - một con mọi một là một hai là hai thì sao nhỉ ??
- Ta bây giờ thì hình như một có khi là một rưỡi ...
- ,,,và hai có khi cũng là một rưỡi ?!
-Hi hi..có nghĩa là tùy duyên mà ( ... ) biến...
Phải chăng theo năm tháng thì mọi thứ đều phải thay đổi cho hợp với quy luật của lẽ vô thường!