Ngày cuối năm cũ muốn làm một chuyến khám phá cảnh mới nên mình băng qua " chiếc cầu biên giới " để thâm nhập địa phận Hóc Môn .(Mình bỗng nhớ trong kinh , Đức Phật có nói đến cụm từ " biên địa hạ tiện " .. Mình chợt mĩm cười khi nghĩ rằng đang đi trên hai vùng ' biên địa hạ tiện' ...vậy suy ra mình phải là thuộc hàng bình phương hạ tiện ?)
Ở đây cảnh quê nghèo hơn mình tưởng rất nhiều ! Cảnh nầy khiến mình có cảm giác chừng như đang trở lại tuổi thơ khoảng mươi tuổi nơi quê nội ngày xưa . Những ngôi nhà thật đơn sơ và cũ kỹ. Những cây cầu với lan can tay vịn rệu rã như hai hàm răng xệu xạo của các cụ già - cái còn cái mất .Những con đường đất ngoằn ngoèo lở lói... Những mãnh vườn thiếu bàn tay chăm sóc của chủ nhân - toát lên vẻ khô khan nghèo nàn .. Thấy một nhóm trẻ túm tụm trước ngỏ , mình bỗng thấy lại được hình ảnh mấy chị em mình đang chơi đùa với nhau trước nhà cách đây nửa thế kỷ ( Chu choa ! nửa thế kỷ ! Ghê thật ! ).
Lại qua cầu trở về và lại đi dọc bờ sông . Lại nhìn dòng lục bình lờ lững . Lại bỗng thấy thân phận mình cũng chẳng khác nào đám lục bình trôi !!!
Trời, chị ví von sao nghe buồn!
Trả lờiXóa