Sáng nào đi bộ thể dục ,tôi cũng đi ngang ngôi biệt thự X ,
lần nào tôi cũng nhìn và thầm ngưỡng mộ chủ nhân . Tôi tưởng tượng đó là một
người khá thông thái , có tính giản
dị , yêu thiên nhiên , có đầu óc khoa học mà lại cũng có một chút
tính nghệ sĩ . Bởi vì người ta nói rằng
xem căn nhà có thể đánh giá được trình
độ chủ nhân. Ngôi biệt thự đôi không hề
có một nét cầu kỳ pha tạp như những ngôi biệt thự mà tôi đã từng thấy của các
..”đại gia “ ; thế nhưng nó vẫn làm biết
bao cái cổ như tôi đây bị trặc vì mãi ngắm nghía và chặc lưỡi …
Sáng nay tôi cũng lại
đi ngang …Và tôi đi với cô hàng xóm .
_ Cô biết hôn ,
ngôi biệt thự nầy là của một trùm …xã hội đen đó !
_ Ui trời ! sao cô
biết …ông ta là xã hội đen ..?
_ Tui ở đây lâu rồi
mà ..!
_ Ông ấy ghê lắm hả ?
_ Ai biết đâu …nhưng chắc là ghê . Xã hội đen mà !
Nhưng sao tôi vẫn
có cảm tình với chủ nhân ? Có phải vì cây bần mà chủ nhân đã ân cần chăm chút
trồng làm cảnh trước hiên sân – chứ không phải là cây bằng lăng hay cây ngọc lan hay cây lan Indo …những thứ
cây thời thượng ?!
Tôi hồ nghi chủ
nhân có một tuổi thơ dữ dội và cũng có nhiều kỷ niệm thời thơ ấu êm đềm với cây bần như tôi chăng ?
Ai biết đâu được . Ai
biết đâu được !
Nhiều khi cái thực
tại cũng không nói lên hết những gì là sự thật , phải vậy không ?!
Và tôi chợt nhớ đến một câu nói (hình như của Haruki Murakami):
Đừng để vẻ bề ngoài
đánh lừa , hiện thực lúc nào cũng chỉ có một mà thôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét