Sau khi sai nhỏ em đi cắt rau , cô chủ nhà mời tôi ngồi chơi ; rồi vui vẻ " khoe" bà mẹ 87 tuổi .
Tôi buột miệng nói :
- Trời ! Ngó bà má tui thấy yêu đời quá !
- Dạ , sao chị ?
- Ơ hơ ...thì thấy bác cao tuổi mà vẫn khỏe mạnh , tự nhiên tui thấy vui...
- Chị chưa thấy ba em đâu ...Chín mốt tuổi rồi mà vẫn trồng trặc tối ngày ...Rau này ba em trồng đó !
Tôi chắc lưỡi thán phục ! Tôi ngó cái sân trồng cải trồng rau xanh mướt , cạnh bên mấy luống hoa sắc màu tươi thắm ; tôi ngó bà bác khỏe mạnh hoan hỉ , tôi ngó cô chủ nhà hồn hậu tươi tắn .., tôi ngó cô bé cắt rau nhỏ nhắn hiền lành ; tôi tưởng tượng ra ông " lão gia" quắc thước hào sảng ; tự nhiên tôi nhớ một bài tập đọc " Buổi tối trong gia đình " ở sách Quốc văn giáo khoa thư hồi xưa lắc ... Ô hay , có phải đây là phiên bản một gia đình bước ra từ cuốn sách QVGKT chăng ? Tự nhiên tôi cũng nghe có một niềm vui làm lòng tôi vô cùng dễ chịu !
- Ô ! em thiệt có phước - có cha mẹ sống thọ ! tôi lại buột miệng nói cô chủ nhà !
- Cứ vui vẻ là có hạnh phúc ; có hạnh phúc thì sống thọ ... , bà mẹ từ tốn nói !
Tự nhiên mà được thu thập một câu nói thật "hiền triết " , tôi bất ngờ thiệt khoái chí :
- Dạ dạ ...,
Về nhà , tôi không thể không nhắc lại với ông xã :
- Hôm nay vui thiệt ! Vui vì gặp được một người cao niên đúng nghĩa !
- Ừ ! người nhà quê đôi khi họ nói thật triết lý hả ?
- Mình học được một điều là đơn giản -> vui vẻ -> hạnh phúc ...
- Đó đúng là những người mà theo nhà Phật gọi là " thiền duyệt vi thực " !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét