Trời sinh con người ta có bộ óc để nhớ ,
đồng thời cũng cho con người ta bản năng để quên .
Nhưng nhớ cái gì , quên cái gì thì ông trời ổng không đánh dấu .
Thành thử trong bộ óc của ta nó lại đi nhớ
những điều
đáng lẽ phải quên .
Và rồi con tim ta nó lại đi quên
những điều
lẽ ra cần phải nhớ .
Như vậy thì gọi là gì nhỉ ?
Là ngu ngơ khờ khạo ?
Là thiên vị u mê ?
Hay là...
...Là (giả danh) bồ tát .
Bởi lẽ
Có những điều người ta không thể quên -dù đã thật tâm tha thứ .
Cũng như
Có những cái người ta không thể tha thứ - mặc dù đã thiệt sự ...quên !
.........................................................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét