Tôi trở về sau một chuyến đi .
Gần vào địa phận tỉnh nhà lòng tôi bỗng rộn ràng .
Mùi không khí êm dịu ..
Mùi sông nước man mác ..
Mùi cây trái thơm ngọt...
Mùi đất bùn ngai ngái ..
Tất cả đã guộn lại xộc vào mũi tôi , xộc vào lòng tôi ..Và tạo một chất nồng nồng lên mắt tôi . Y như cách đây mấy chục năm có lần tôi cũng có cảm giác nầy sau hơn nhiều năm xa xứ .Thực ra hồi đó tôi chỉ xa quê có hơn chín trăm cây số - mà theo cách diễn tả nhớ thương của tôi thì dễ có người sẽ hiểu lầm rằng tôi đã đi tới bên Tàu hoặc bên Tây cũng nên .
Tới một ngả ba , dẫu biết chắc rằng sẽ quẹo phải ,vậy mà chúng tôi cũng dừng lại và hỏi một người đàn ông đang đứng trước hiên nhà :
- Anh ơi cho hỏi đường nào về cầu R.
-Quẹo phải , quẹo phải ..! Nhớ đừng chạy nhanh quá coi chừng bị bắn tốc độ à nhen ..!
Thật là một câu trả lời nhiệt tình hơn cả sự mong đợi , làm tôi lại nghe ngập tràn xúc động :
- Đúng là dân quê mình thân thiện nhiệt tình tốt bụng !
Dù không khát nước nhưng vì muốn thưởng thức không khí "quê xưa " nên chúng tôi dừng lại ở một quán nước khá đơn sơ ven đường . Cô chủ quán đem nước " rau má " cho chúng tôi và cười cười hỏi :
- Anh chị đi hành hương về à !
Chúng tôi nhìn bộ dạng bụi bặm của mình và hành lý nặng oằn trên lưng con ngựa thồ cà khổ mà không khỏi cười đồng tình ; nên gật đầu :
- Dạ phải !
Cô ấy quay vào trong quầy đem nước ra và rồi trở vô đổi đĩa hát .
Một giọng ca trầm thật ấm thật truyền cảm đang hát bài " Hai lối mộng " .
Tôi rùng mình :
- Hát hay quá !
Và tôi nhận ra giọng mình run run như muốn khóc :
- Sao giọng ca áo não dữ vậy trời !
Cô chủ hưởng ứng :
- Đó là Đ. N. hát đó chị
Rồi cô thân thiện nói tiếp :
- Hay là anh chị ngồi nghỉ nghe nhạc cho thiệt hết mệt rồi hãy đi nha !
Một lần nữa tôi lại muốn khóc -hạnh phúc vì nghe êm ái trong lòng .
Ôi! dân BT quê mình sao mà tình cảm đến vậy !
Ôi ! BT quê mình sao mà dễ thương đến vậy !