Thứ Hai, 23 tháng 1, 2017

NGƯỜI YÊU BÉ BỎNG


        Sáng nay tôi vừa tỉa tót sửa soạn mấy nhánh lan còn sót . Đây là mấy nhánh lan còi cọc bị chê trong đợt lan bị di tản lên Sài gòn . Sau hai năm bị bỏ bê , chống chọi nắng nôi ,phơi mình dưới mưa gió , mấy nhánh lan tội nghiệp của tôi vẫn kiên cường sống tốt và vẫn điệu đàng cho hoa mỗi lần tôi về thăm nhà cũ ! 
      Hôm nay các nàng có vẻ tươi tắn và khoẻ khoắn trông thấy ! Chắc là các nàng đã đón nhận sự tưới tẩm rồi ! Hơn thế có lẽ các nàng hưng phấn vì được " chủ nhân " đã dòm ngó và quan tâm chăm chút đặc biệt ! Nhớ xưa đọc Nhất Linh nghe ông bảo hoa lan là loài hoa biết hờn biết dỗi y như các nàng con gái thơ ngây vậy . Và ông ấy đã đam mê đã chăm chút hoa lan như đối với người yêu bé bỏng yêu kiều - ông còn thổi sáo cho lan nghe nữa !
      Giờ thì ngắm những giò lan vừa lợi nghĩnh hứa hẹn sẽ cho những nhành hoa đẹp , tôi cảm thấy vô cùng phấn chấn trong lòng . Tôi mới hiểu vì sao người già thường có thú chơi hoa chơi kiểng !Mỗi lần nhìn những nụ hoa duyên dáng tươi thắm tôi tưởng như các em cứ như muốn cười ; cứ như muốn thầm thì với tôi những lời mật ngọt ; cứ như muốn vuốt ve cho nỗi phiền muộn riêng tư của tôi khẽ khàng bay đi ...bay đi ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét