Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017

HOA SẦU ĐÂU



- Mấy hôm nay trời lạnh há ?
- Ừ phải ! Gần Noel rồi .
Trên đường đi bộ tôi bỗng nghe lòng nao nao khi nghe hơi lạnh của làn gió mùa đông chợt phà vào mặt lạnh tê . Có một cành hoa ngọc lan trắng muốt bên hông vườn nhà ai nhẹ đung đưa nhẹ theo gió làm tôi chợt nhớ vô cùng đến cành sầu đông năm ấy - cách nay hơn bốn mươi năm . Đó cũng là vào khoảng mùa giáng sinh như năm nay , tôi và nhỏ H. cũng lửng thửng ôm cặp đi lang thang khắp các con đường thật vắng của thị xã - hình như là nghỉ tiết Pháp văn của ông thầy Tr. - từ SG không xuống được vì cầu Ba Lai sập do bị mìn tối hôm qua . Đó là cành sầu đông de ra từ bên trong bức tường của ký túc xá học sinh . Cành sầu đông chi chít những nụ hoa trắng muốt xinh xắn
- Mầy thấy hôn , có những bông hoa muốn vượt rào !!
Rồi hai đứa dừng lại thèm thường ngắm và ước chi cành hoa ấy bỗng dưng oằn xuống vừa tầm tay của hai đứa ...
Giờ thì tôi cũng dừng lại để ngắm một bông hoa đẹp . Tôi bỗng nhớ đến nhỏ bạn thân quá chừng . Nhỏ là phần kỷ niệm lớn nhất trong đời học trò của tôi . Giờ nầy thì nhỏ đã cách tôi nửa vòng quả đất . Môi trường sống , nền văn minh, văn hóa xứ người , ... đã hình như ít nhiều đã làm chúng tôi cách xa thêm về tâm hồn còn hơn là địa lý !
Rồi tôi bỗng nhớ tới câu nói của mình hồi trước về " những bông hoa muốn vượt rào "
Phải chăng tôi mãi mãi vẫn làm cành sầu đông năm nào ?!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét