Đang ngủ thì chân minh bị chuột rút dữ dội . Khóc từ trong mơ. Giật mình dậy càng nghe đau khủng khiếp - như ai đang rút gân chân mình vậy. Vừa rên mình vừa cố gắng ngồi lên và lấy hết sức bẻ cong bàn chân - theo cách mà mình đã đọc trên mạng. Sau nhiều phút vật vã - và vả cả mồ hôi lẫn nước mắt - thì cái chân mình mới chịu dừng biểu tình phản đối!
Phải! Cô nàng lên án mình nguyên ngày hôm qua loay hoay sắp sắp xếp xếp rau rau cải cải cá cá thịt thịt. .. chuẩn bị cho mấy tuần "thiết quân luật "sắp tới không được phép ra khỏi nhà. Ừ làm thì phải làm thôi. Nhưng sao mình lại không nhớ tới cái chân bị giãn tỉnh mạch mà mang cho cô nàng đôi vơ nhỉ? Bởi vậy cả mấy tiếng đồng hồ đứng, đi ,đi đứng mỏi nhừ thì tất nhiên tối lại cô nàng nổi trận lôi đình với minh là phải lắm , hic !
Khô nước mắt rồi mình vuốt ve xin lỗi cô nàng rồi bật cười cho cái đãng trí lão thành của mình.
Hết đau tự nhiên nghe hạnh phúc lạ thường.
Thế mới biết hạnh phúc chẳng phải ở đâu xa. Được cái mong cầu. Hoặc dứt bỏ được sự khổ sự phiền, làm lòng ta nhẹ nhàng thì ta gọi là hạnh phúc .
Chắc là đúng rồi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét