|
|
Khi lòng cảm thấy nhiều bất an , tôi thường ra ngồi bên bờ sông . Không hiểu sao từ rất nhỏ tôi đã vô cùng yêu thích ngắm dòng sông - thích ngồi bên bờ sông , thích đi thuyền hoặc đi đò trên sông ,... Có lẽ hồi nhỏ tôi đã lớn lên bên dòng sông quê ngoại .Khi xưa hồi trước 75 , đường sá đi lại khó khăn nên đường về ngoại chỉ có một phương tiện duy nhất là đò dọc ; đó lại là một sự thích thú đối với tôi . Đi đò về ngoại suốt 5 tiếng đồng hồ . Và tôi mê mẩn nhìn sóng lúc nhấp nhô lúc bủa vòi lúc gập ghềnh tùy theo sức gió- nhìn nước đục ngầu chở đi không biết bao nhiêu là thứ -rồi nhìn bần , nhìn đước dày ken chen kín hai bên bờ của dòng Hàm Luông hiền hòa . Bây giờ thì những người lái đò năm xưa không biết đi đâu về đâu ...khi đường lộ về quê ngoại đã bon bon cho đủ loại xe từ xe đạp xe máy đến xe bus Hôm qua kể chuyện cho người bạn những thú vị của những chuyến về ngoại bằng đò , người bạn nhí thèm thuồng tiếc nuối còn tôi thì thấy hết sức nao lòng .Khi những hệ quả của văn minh đem lại cho người ta nhiều lợi ích nhiều sung sướng về vật chất thì đồng thời cũng lấy đi của người ta một vài phân lãng mạn - tức là người ta có thấy mất mát - Đôi khi người ta bỗng cảm thấy sự đổi chác nầy cũng không công bằng cho lắm !
Chiều nay tôi lại cảm thấy nhớ quê ngoại - nhớ miền quê sông nước , nơi tuổi thơ nghèo nàn của tôi được dung dưỡng trong vòng tay gầy guộc yêu thương của ngoại ...Tôi nhớ những cây bần quê mùa lúc nào cũng hân hoan chào đón tôi khi tôi về tới đầu con rạch . Tôi nhớ những bông lúa một mùa trĩu oằn cong cớn làm điệu với từng cơn gió mang đầy hơi nước mặn .Tôi nhớ những chú còng vó cứ lăng xăng xớn xác chạy ra chạy vào trên những cửa hang nhỏ xíu mòn lỉn . Tôi nhớ những nàng cá thòi lòi ...ngô ngố cứ dương mắt ếch nhìn người qua lại ...hihi...rất đổi .. ngây ngô..và đáng yêu vô cùng ...Tôi nhớ tiếng chèo khua nước rọt rẹt đều đặn êm tai của dì Út ...Tôi nhớ cái mát rượi chạy suốt cả người khi tôi dùng tay làm dầm để bơi phụ dì ( nhưng thật ra là để...vọc nước ) .Tôi nhớ tiếng cười hả hê của hai dì cháu - sau một hồi hoàn hồn - khi vô tình dì và cháu cùng bị té xuống rạch ...
Chiều nay tôi lại ra ngồi bên bờ sông ...Nhìn sông nầy mà nhớ sông xưa .
Ô hay ! Sao sông mà không giống sông ?
Ô hay ! sao nước mà không giống nước ?
Ô hay ! có cây bần .. mà sao nó cũng không giống cây bần ...?
Và , ô hay !sao tôi lại ...cũng ...không còn giống ...tôi !
Vô thường là vậy chị ơi!
Trả lờiXóaCảm ơn em Cỏ Tranh . Hihi..có điều là chị chỉ sợ cái ...bất thường thui !
XóaĐọc bài của chị làm em nhớ lây về giòng sông thuở nhỏ, mà tiếc núôi vô cùng. Ngày xưa nước trong xanh biêng biếc. Bây giờ đục ngầu không biết vì đâu. Nạn đãi vàng ư? thủy điện ư? hay khai thác rừng ...? Càng văn minh người ta cướp mất đi những hình ảnh thời ấu thơ êm ái tuyệt vời .
Trả lờiXóaChị cũng tiếc cái màu xanh trong như ngọc bích của dòng sông VG năm nào - hồi chị mới về A.N hay ra giặt đồ ngoài sông ấy - Vừa rồi về thăm lại thấy nước đục ngầu mà nghe lòng mình cũng đục ngầu ...rầu rĩ !Thì ra văn minh cũng có giá khá đắt phải hôn em ?
Trả lờiXóa