Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

BỞI ...VÌ ...

     
    Khi bị  té nhào xuống nước tôi mới hay mình vừa hụt chân vì cứ mãi...bước tới và bước ( mà không có bộ não điều khiển ,,,)
 Thì ra khi mãi " theo đuổi ' mấy ngọn rau muống non mướt trắng nõn ở chấp chới ngoài xa tôi đã không nhớ rằng tôi đang đi dưới nước , không  kể gì các " nguy cơ " đang rình rập với mình . Chẳng hạn như cú sụp chớn vừa rồi tôi có thể ...uống nước và ..có thể "đai " như chơi .

 Nhớ hồi đó má kể lại vụ tôi hồi năm tuổi bị té ao uống nước căng bụng cũng vì ngồi ở bờ  mà cố chồm ra xa cố với hái cho được cái bông súng . Hong biết mạng lớn thế nào mà cô bé tôi đã được "phát hiện " nhờ mái tóc đang xấp xải trên mặt nước , được xốc nước và được cứu sống .
   Giờ nhớ lại thấy hình như tôi và cái bông súng  có một nợ nần tiền kiếp gì  .Bởi kiểm tra lại thì hình như tôi đã vài lần bị tai nạn vì mấy vụ có liên quan đến bông súng . Nhưng lần nầy may mà không phải bông súng ...và  nước chỉ tới ngang lưng ...; tuy vậy tôi  cũng có hớp được vài hớp nước !

   Thiệt không hiểu tại sao tôi cũng chẳng sợ cả đỉa nữa trời ạ .Đúng ra , lúc vừa lội một chân xuống cái hồ nước gần như là không chảy vì dày đặc rau muống và lục bình tôi đã nghĩ ngay đến ...đỉa . Thứ nầy thì tôi sợ cũng tương đương với anh Tỵ và anh Tý nữa . Nhưng vì bướng nên cứ liều ...nghĩ thầm và hy vọng " dễ chi có đỉa na , giờ nó bị hóa chất diệt ráo rùi ",,,Thế là hăng hái hí hửng cứ để nguyên đôi vớ medi ( trị giản tỉnh mạch chân ) mà lội nước . Vả lại , vớ nầy có đặc điểm ôm sát chân nên tui cũng đở lo mấy anh đỉa bu bám ..Bảo hộ lao động thế là  ...là suya quá rùi chứ hả .
  Vậy mà ai có ngờ phu nhơn lại bị ...hụt giò ...Ai có dè phu nhơn té nhào như plongeong ...thiệt ngoạn mục và cũng thiệt là nhục ...!.Huhu
 Báo hại đôi vớ dính bùn tùm lum , mùi nghe cũng lùm lùm ...
 Khi lên bờ vào nhà tắm để tẩy sạch bùn ... ( trần ) xem xét thật kỹ mà vẫn rùng mình hoài vì ám ảnh câu hù doa - dù đã từng nghe lâu lắm hồi năm nẳm - của dì Út
- Coi chừng đĩa mén nhen cưng ...
Huhu

Khi đã thiệt khô ráo và thiệt hết run thì tôi bỗng mới  nhớ lại cái lúc háo hức , xăm xăm lội ...tới ...tới ra ngoài giữa lạch (vì mấy cong rau hấp dẫn)  mà rùng mình mà hết hồn  cho cái ham thích vừa ngu muội vừa trẻ con của mình quá đỗi .
   Hihi...Bởi vậy càng nghĩ tôi lại càng thấy  tội nghiệp cho những con người có máu mê muội trong mình - như tôi chẳng hạn - bởi một khi đã đam mê rùi thì con người ta chỉ còn thấy -tuyệt đối và duy nhất  - chỉ có đối tượng đang huyễn hoặc , quyến rũ , hấp dẫn ,  lôi cuốn , ..tồn tại trước mắt mình mà thôi - tuyệt nhiên  không còn kể số  tới bất cứ cái gì , kể cả mạng sống của mình nữa , huống chi là sợ ...sụp chớn , đúng hôn ?!






6 nhận xét:

  1. Rau muống hôm nay ăn ngon đặc biệt hén chị?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hihi...dĩ nhiên rùi Cỏ Tranh ui ! :((

      Xóa
    2. Viết ngắn mà sâu sắc quá ta! Từ một truyện có thiệt, cụ thể mà khái quát được một vấn đề lớn đó nha. Nỏ biết, đọc được bài này, những người có máu ham mê liệu có bớt được phần nào chăng?

      Xóa
    3. Hihi ...chị Song Thu ui ...TD có cái tật ưa suy diễn lung tung , ỷ lại đất nhà mình rùi trồng xả láng tùm lum tà la ...có khi trồng cả cây thuốc độc nữa ...( nỏ biết có làm cho người nào bị trúng độc hôn nữa ...?! ) Khổ quá ! ...
      :)))

      Xóa
  2. Chỉ tại bạn ưa rau muống thôi , chắc bởi hợp khẩu vị của bạn , giá như bạn chỉ thích rau dền hoặc rau cải thì đã không phải lấm sình :)

    Trả lờiXóa