Nghe tin bạn bè rơi rụng
Ngực trái đau thắt thất thường
Đã biết vô thường là vậy
Sao ta không khỏi đau thương
Giở trang blog cũ ngày xưa
Náo nhiệt - dù không còn trẻ
Thắm thiết rủ nhau từ thiện
Thương ơi thương sao cho vừa
Chẳng kể mưa nắng gần xa
Từ thiện đến tận xứ Trà
Đi, về , trăm hai cây số
Trời tối đội mưa chẳng nề
Rồi về Giồng Trôm , An Hóa
Miệt quê mấy lượt Châu Hoà
Xứ quê tình người càng đượm
Càng thân như người một nhà
Rồi bởi cùng máu lãng tử
Dắt nhau qua tận Cồn Lăng
Xe máy, ca nô, đi bộ
Một ngày kỷ niệm tình thâm
Năm ngắn ngày ngắn qua nhanh
Dòng đời thất thường cũng nhanh
Chỉ một vài năm xa cách
Tin tiếp nối tin chẳng lành :
Một bạn mấy lần chết hụt
Một bạn Cancer dạ con
Một bạn ra đi mãi mãi
Một bạn thân trí mỏi mòn
Một Cô tăng xông - trăm tám
Một Thầy mấy lượt suýt đai
Người đau hỏi thăm người bệnh
Trong héo ngoài tươi . Thương thay !
Sáng nay nghe nhiều tin dữ
Lòng ta lâm thâm buồn rũ
Ơi sau cơn bão thời gian
"Vùng trời bình yên "thất thủ ...
Đọc rất cảm động... nhưng thôi thì coi như trong trạng thái "bình thường mới" thôi mà!
Trả lờiXóaBình thường của vô thường!Phải vậy thôi !
XóaBiết là không khỏi chạnh lòng khi nghe tin xấu, Chù mong các thầy cô, dì cậu vẫn giữ được bình tâm, như thầy Bình nói. Sự gì có đến rồi sẽ có đi, coi như chúng ta may mắn đã có những kỹ niệm đẹp để trân quý cùng nhau, vui những khi được vui cùng nhau, và buồn cũng sẽ đến như một điều biết chắc. Chù chúc thầy cô mạnh khỏe.
Trả lờiXóa