Mấy ngày hôm nay tôi đã chợt nhận ra gió tết về . Thiệt là kỳ là cho ngọn gío này Nó vừa đủ lạnh để người ta nghe thèm một hơi ấm . Nó vừa đủ vui để người ta bâng khuâng . Nó cũng vừa đủ buồn để người ta bồi hồi nhớ về kỷ niệm . Rồi nó dùng dằng dai dẵng để người ta bần thần ngơ ngẩn như vừa đánh mất một thứ gì vô cùng quý giá !
Ôi mùa xuâ !
Mùa của hy vong nhưng cũng là mùa bắt đầu cho sự tàn phai !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét