Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Súng và nhành dương







Ông xã cô có việc phải về quê . Hôm kia ông về quà cho cô nhiều thứ trong đó có một câu chuyện vô cùng thú vị 
  -  Ở quê  mình - bên kia sông - gần nhà của ông M.-  hình như là bí thư huyện ngày nào - dân họ đào  một cái hồ chắc để phục vụ tưới tiêu chi đó -
  - Và họ xây ở giữa hồ cái tượng Phật Quan Âm ...
  - Ủa ! Biết rồi hả ?
  - Em đọc trên int...Nhưng ông xã kể thì chắc sinh động hơn  ...
   - Trời ơi ! nịnh ...nghe muốn bịnh !
  -Họ định xây chùa ...như chùa Một Cột hả ...ông xã .. !
   - Tưởng.. voi quá đi ! Họ xây tượng chỉ để giữ vệ sinh cái hồ thôi !
   - ....!
   -Vì là dân mình tín ngưỡng Phật Bà  nên họ sẽ trân trọng nơi ngài ngự ...
  - Và họ sẽ giữ cho chỗ ngài ngự luôn thanh khiết ...
 - Ừ ...
 - Nhưng mà ...

  - Đúng đấy . Nhưng mà không biết có lời ra tiếng vào từ nơi não nơi nao rằng thì là .." mấy người nầy định tuyên truyền tôn giáo hay sao "..vv...và vv...
  - Thế là ...?
-Thế là người ta cho " cải tạo " pho tượng Phật Bà thành tượng cô du kích ! Người ta thay thế hai cánh tay cầm hồ lô và nhành dương của Phật Bà bằng hai tay bồng súng trường của cô du kích !
-Ha ha ha ...                                                                                                                                                                                                                      - Hực hực ..tức cười là người ta không "cải tạo " cái đế tượng nên cô du kích bồng súng vẫn đứng hiên ngang trên tòa sen  ...
-  Ha ha..  Vậy là ...cô du kích đi tu ...hay Phật Quan Âm đi du kích hở ông xã ?!
- Hức hức hức... câu hỏi rất ư là thời thượng và rất ư là sốc.. hỉ !
- Cho nên ...?
- Cho nên những anh chàng có chút máu hài đã ghi dưới đế tượng rằng :
          Nay ở trong kinh nên có thép .
         Phật Bà  cũng phải biết xung phong !

 - Há há há...và ...?
 - Và hôm nay thì cái hồ đã lềnh khênh  rác rưởi ...!
 - Hực hực hực ...
- Bà chỉ được cái cười ...cười như con đười ươi...
- Vậy thì em hông cười nữa ..mà em ..nàm thơ ...
 -Thôi ! cho anh xin !
 - Nhưng đã muộn rồi ông xã ơi !( ông không can kịp đâu ông ráng mà tiếp nhận hai câu thơ " con cóc " của em thôi)
 Trên : o du kích dương cao súng
 Dưới :  rác lềnh khênh kín ngập hồ ...

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011

Biến mất

  Biến  mất .Một từ ngữ hết sức bình thường phải không . Vậy mà hôm qua cô đã nghĩ nhiều về nó đến độ phải mất ngủ . Cũng bởi tại vì là cuốn phim cô coi có nội dung tàn nhẫn và một cái kết cũng vô cùng tàn nhẫn : nhân vật chính trong phim bị nhiễm chất phóng xạ . Và anh ta bị mắc chứng bệnh " bị thu nhỏ từ từ " . Từ một anh chàng cao to , anh ta cứ nhỏ lại nhỏ lại...Tới thời điểm chàng  chỉ còn bằng một con chuột , " được " ở một mình trong "một biệt thự" (đồ chơi )  chàng lại phải vất vả trốn chui trốn nhủi con mèo ( mà chàng đã từng cưng nựng ) -vì lẽ nó tưởng chàng là chuột chăng  ! Sau khi thoát khỏi cái vồ của con mèo chàng lại bị rơi vào một cái hộp nằm dưới tầng hầm . Ra khỏi hộp rồi lại tìm cách leo lên cầu thang gỗ...Ôi mỗi nấc thang chỉ cao chừng một gang tay mà thôi  nhưng bây giờ lại  là một vấn đề vô cùng nan giải với chàng !Thì ra  một việc khó hay dễ không phải do cái khó hay dễ của việc ấy mà cái chính là do tuỳ vào thời điểm tuỳ vào khả năng ,tuỳ vào  hoàn cảnh , tuỳ vào vv...và vv ...nữa !

  Sau khi diệt được con nhện hung dữ , bản năng sinh tồn  thôi thúc chàng dồn hết sinh lực  tìm đường sống - để được sống ! Sống ! sống ! ...
  Và ,  bản thân chàng vẫn tiếp tục tiến trình thu nhỏ . Từng giây ! Từng sat-na !
 Thu nhỏ ...nhỏ nữa... nhỏ nữa ...nhỏ mãi..!không dừng lại !.

... Cho tới một lúc mà không có vật gì cản trở ngăn cách chàng với không gian với vũ trụ được nữa...Chàng đã nhìn thấy được bầu trời bao la .Chàng đã trở thành một chất điểm ( vi trần ) trong vũ trụ bao la ! . Chàng vẫn còn là chàng . Chàng vẫn là con người  ! Nhưng là một con người đã biến mất  trước mắt vợ chàng , trước mắt anh chàng , trước mắt đồng loại của chàng ...
( Cho dù chàng vẫn khẳng định  rằng mình tồn tại ).

   Cô ngẫm lại mình và thấy hình như cô cũng không khác gì chàng . Cô đã và đang dần biến mất ... Mà cô vẫn cứ đinh ninh mình tồn tại ! 

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

Một chút !

      Một chút nắng cho chồi hoa bung nở
      Một chút mưa cho mầm biếc thêm xanh
      Một chút yêu cho em biết nhớ anh
      Một chút nhớ dẫu mong manh  ngày tháng  !

      Một chút hương cho hoa tìm đến gió
      Một chút mây cho trời đủ đổ  mưa
      Một chút men cho tình yêu thêm vừa ..
      Một chút nhạy cho đời thêm hương sắc
        ....
      Một chút hoa cho chú ong tìm mật
      Một chút ngây cho trái tim  mở lối
      Một chút lãng mạn đủ cho lòng bối rối
      Một trái tim  tìm đến một trái tim
        ...
   
   
         ...

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011

Hôm qua và hôm nay !

       Hôm qua mình đi lễ
       Lễ Phật và lễ Thầy
      ( Ngày hai mươi mười một )
       Hương , hoa , tình, đời ,... say ...

Ngày xưa tóc thầy bạc
Do" bụi phấn rơi rơi "
Nay đã xa phấn bảng
Sao tóc thầy vẫn phai  ?!

      Ngày xưa nghe " thầy vắng "
      La hét - mừng nháo nhào!
      Hôm nay nghe" thầy vắng "
      Lặng thinh  buồn..
      ... Xôn xao !

Khi đến tuổi " biết nghĩ "
Mọi thứ... dường  trễ rồi !

Đời vô thường là vậy ...
Mặc phù vân ...
...Cứ trôi !

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Cái áo rách vai !

       Ngày nọ trời nóng bức ,cô tìm một cái áo phin để mặc cho mát .Tìm mãi mới được một cái áo cũ đời lâu lắc .Cô xỏ vào xong mới hay nó đã rạn ở vai .Hoạt động một chút thì cái lằn rạn nó liền bật ra thành vệt rách .Kệ !Rách càng mát !Với lại  mặc ở nhà mà- có ai đâu mà sợ bị ...chê xấu !
    Một lúc sau chị gái cô phát hiện cái áo rách của cô. Chị ấy lên giọng :
       - Trời ! bộ hết áo mặc rồi hả mi !
    Một bà chị khác trêu chọc :
   -Nó định làm cô gái lọ lem đấy mà !
    Một đứa em  phụ họa :
  - A ha ! Áo em rách vai ...quần tôi có hai miếng vá !
  Một đứa em khác  cũng lãng mạn không kém  :
   - Áo rách có cách người thương ...
Cô  cười cười :
   -Mấy người kệ tui nha !

Lát sau ngồi vào bàn ăn , nhìn thấy cái áo rách của cô, mẹ cô đã hoảng hốt :
   - Ủa ..áo con sao vậy ..Bị gì vậy con ? Có sao hôn con ? Đưa  cái vai mẹ coi nào !
 Các  chị và các em gái của cô đều cười rộ .
    Riêng cô , cô ứa nước mắt !

    Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

    Nhất chi mai !

          Ông  nhà mình vừa ghép thành công một giống hoa mai trắng -bạch mai - Ổng tưng tiu lắm .Dễ hiểu thôi , vì là ổng ghép thất bại đến ...x lần ( x>4) lận !Từ hôm thấy cái mầm báo hiệu sự sống đầu tiên, ổng đi hỏi khắp ...các chuyên gia ghép cây (cũng đồng thời là đi khoe!) rằng thì là như thế đã OK chưa ?  rằng thì là đã vào hội ghép cây được chưa..? (he he )
          Hôm ni thì bỗng cái cây "con cưng" ấy lại quà cho chúng tôi một ( và chỉ một ) bông hoa duy nhất !Ô! hoa mai trắng! Ô! nhất chi mai !Mang máy ảnh ra ngắm ngắm chụp chụp... xoa xoa xuýt xuýt ...
       Rồi hai ông bà  bỗng  vui như trẻ thơ !
      Rồi bỗng nhớ  đến bài thơ Nhất chi mai của thiền sư Mãn Giác
      Rồi ông  lại nổi hứng ngâm nga .
      Và ...bà vội  ghi nhanh vào blog.

             Nhất chi mai
        Xuân khứ bách hoa lạc
        Xuân đáo bách hoa khai 
        Sự trục nhãn tiền quá 
        Lão tùng đầu thượng lai 
        Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận 
        Đình tiền tạc dạ nhất chi mai !

    Thế đấy : Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết !( nơi_ đây vẫn_ sót một_ cành_ mai !)

    Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

    Gió heo may đã về ...!

       Ngày nọ họp mặt , một nhóm  các bà  gặp nhau râm ran :
        - Trời , đợi bà muốn lòi ngươi luôn !
        - Hehe ...ta nói quên đội mũ bảo hiểm ...đi đã tới ngả tư có người chỉ chỉ trên đầu ...hehe mới giật mình quay lại
        - Vậy coi như bà còn may - coi như được trăm rưởi rồi !

          Bỗng dưng các bà lại  tập trung  nói chuyện ...Quên  tưng bừng luôn :
           Bà thì tự  tố  rằng kho cá mà mê coi Tv nên bửa cơm trưa đó thành bửa cơm chay
         Bà thì ngậm ngùi nhắc lại chuyện quên bẳng thức ăn còn để  trong tủ ...trong khi "cha con nó thòm thèm "
        Bà thì can đảm  nhắc lại chuyện đi chợ mà quên béng khóa cửa ...
        - Nhằm nhò gì  còn ta quên mới độc nè .
        - Sao nói nghe coi .
         - Hôm trước vợ chồng ta về quê thăm bà của tụi nhỏ ..đi tới nhà ga rồi ta mới phát hiện là quên...ví tiền !
        - Trời ! giống bà mẹ trong phim "Ở nhà một mình " đi chơi mà bỏ quên con vậy !
        - E hè ..Còn tui thì đi thao giảng mà quên giáo cụ trực quang hì hục chuẩn bị cả tuần mới ác chứ
        - Ừ ác thiệt !
       - Còn tui các bà biết không tui cầm chìa khóa trên tay mà đi lục tung xốc xáo cả nhà ...
        - Ôi chuyện nầy phổ biến à nha !
        - Khổ cái là tui kêu thợ mở khóa về ...thay khóa xong rồi tui mới phát hiện ra là tay tui đang nắm chặt chìa khóa !
        - Ố là la bà nầy nặng quá rùi !
        - Xời nhằm nhò gì so với chiện quên vàng cưới của ta !
        - Á ! chuyện ghê đây ...kể đi
        - Hôm trước đám hỏi con trai ta , ta chửn bị rằng thì là chu đáo đàng hoàng rùi  ..vàng cưới cho dâu ta gói để trong tủ sẵn sàng ..Chặc chặc thế mà khi đi ta lại quên mất hộp vàng .. mới kinh khủng chứ !
       - Ồ ! kinh khủng thật ! Rồi sao !
       - Thì ta với ông xã thân chinh quay lại với một tốc độ kinh hồn ..ta nói chắc cũng ngang tốc độ trong phim hành động !
       -Trời trời  ! thôi bà Cúc nầy đứng đầu bảng Quên được rồi mấy bà ơi !

      Có một bà tre trẻ tự nảy giờ ngồi mần thinh bây giờ bỗng lên tiếng :
       -Mấy bà chia cho tui một chút quên với !
       -Hả ..??!!
       -Vì  có thứ tui ... cần... quên ..mà không được !
      -Ứ hự ...!Thiệt là mệt quá đi !

    Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

    Gở rối tơ lòng

       Cô đang đi trên đường chợt giựt mình vì tiếng chuông điện thoại reo trong túi .
    -Allo ...!
    -Hụ..hụ hụ..
    .- Allo allo Phượng Vỹ ...hả con ?
    -  Hụ hụ hụ...dạ con nè má 2 .
    Mấy đứa cháu không đứa nào gọi cô bằng dì hoặc bằng cô cả mà chúng nó cứ đua nhau gọi bằng má 2 khiến  cô làm " má " mệt nghỉ luôn !
      - Sao vậy con ?
    - Dạ dạ má 2 ơi Tuân  bỏ đi rồi
    - Hả ? đi đâu ? Sao lại đi ? đi hồi nào ?...cô hỏi dồn dập làm cô cháu nín khóc hẳn .
    -T. đi ở khách sạn đã ba hôm nay  rồi . Chỉ vì mua  cái xe mà cãi nhau... rất lãng xẹt ...rồi ...rồi con bắt T. ký đơn ly dị ...rồi...rồi .. ổng ký cái rẹt luôn ..huhuhu...
    Cô vừa buồn cười cho cái tính trẻ con của cô cháu gái vừa lại tức giân cho cái tính " làm sếp" của nó .Cô buột miệng gắt :
    - Con lúc nào cũng ăn hiếp nó ..
    .Ông xã cô ngồi phía trước quay lại ra hiệu :
    -Bờ vai ...bờ vai ...( ý ông nhắc cô là bờ vai cho tụi cháu dựa  đấy !).
    Cô chợt ngộ ,nhanh chóng đổi giong :
    - Ôi tội nghiệp con quá đi . Cái thằng thiệt là kỳ cục ...Có gì từ từ nói ..mỗi chút mỗi ký đơn ly dị mỗi chút mỗi bỏ nhà đi ..
    Ông xã quay lại cười keke...và nói bờ vai chắc đấy !
    - Hichic...má 2 biết hôn ..ổng á hả ....;ổng á hả ...;ổng á hả ...
       Cô nghe không biết bao nhiêu là" ổng á hả "trong bản cáo trạng dài thòng của cô cháu gái .Chừng như đã xã bớt nỗi ấm ức , cô cháu kết thúc :
    - Thôi má 2 đi đi , hồi nữa về nhà rồi con gọi lại .

    Trưa.
    -Tình tinh tỉnh tình tinh...
    -Allo !
    -Con Tuân đây má 2..má 2 khỏe hôn?
    -À cảm ơn con, má 2 ...cũng.. khỏe !
    -Má 2 ơi Phượng Vỹ có gọi cho má 2 hôn vậy ?
    -Có . Nó gọi cho má 2 và báo cáo chiến tranh Vùng Vịnh ...
    Thằng cháu rễ ngập ngừng ..mét :
    - Má 2 ơi  con nói má 2 nghe ...PV bướng ghê lắm ...chuyện không có gì mà cứ xé cho to một hai đòi ly dị ...Con đi di tản ít hôm má 2 à ...
    Cô nhớ lời nhắc tuồng của ông xã lúc sáng bèn ..cố làm tiếp nhiệm vụ  một bờ vai :
    -PV tính nó còn trẻ con quá , hồi sáng nầy má 2 " sạt " cho một trận rồi .Má 2 hỏi nó mầy tìm đâu ra một thằng chồng tốt như thằng T. chứ ...Nó khóc quá trời ...hình như là hối hận  lắm rồi ...
    Cô cho phép mình phân tích tiếng khóc của con nhỏ  sai một tí ...(khóc nào cũng là khóc thôi mà )...miễn là . ..lập được hòa bình ...vv..và vv...

      Chiều cô gọi điện cho cô cháu gái  :
     -  Tuân nó gọi điện cho má 2 đấy . Nó than ở khách sạn thiệt là khổ ,nó nhớ con với thằng Ken . Nó nói ước gì chuyện chưa xảy ra ...
    - Ai biểu ổng...ổng ...
    -Thôi mà ..ổng ổng cái gì . Con gái của má 2 thông minh lắm mà  , sao lại không làm  cau sáu bổ ba được vậy ?Thôi nhé cố giỏi lên nào bà mẹ trẻ !

    Hai hôm sau ...
       -Allo ! Phượng Vỹ hả con ?
      -Dạ con Tuân đây má 2 !
      -Ôi !
       -Dạ  Phượng Vỹ đây má 2 yêu dấu . Sau đây Tam ca Tuân Vỹ Ken sẽ hát tặng ngoại 2 một bài hát đầy ý nghĩa . Bài  Cả nhà thương nhau  đó nghe !

       Ông xã cô nheo mắt trêu :
        -Bà Tùng Long  gở rối tơ lòng ấy nhể !
       -Có ông Tùng Long gở mối chính chứ bộ !

    Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2011

    ước gì

        Một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú , nhưng bị một lời nguyền của mụ phù thủy nên trở thành ngô nghê ngốc nghếch . Và chỉ  khi nào chàng nhận  được một nụ hôn phát xuất từ tình yêu chân thành của  một nàng con gái thì lời nguyền bị tiêu hủy;hoàng tử sẽ  trở lại  thông minh đĩnh ngộ như xưa
       Một nàng công chúa thông minh xinh đẹp cũng vì lời nguyền quái ác của mụ mà nhan sắc trở nên xấu xí đến ghê sợ ...và chỉ khi nào nhận được một nụ hôn chân thành từ một  anh chàng  thì  lời nguyền hết linh nghiệm và công chúa sẽ hoàn tác diễm lệ .
     Một ngày nọ trời đất khiến xui cho  hoàng tử và công chúa gặp nhau (những mong tạo cơ hội để hai người giải được lời nguyền khũng khiếp )
     Trông thấy chàng  , nàng ao ước :
    -Chỉ có  anh chàng ngô nghê nầy mới không ghê sợ cái "nhan sắc " khủng khiếp của ta thôi . Lạy trời xui cho chàng rung động vì ta và ...yêu ta ..và...hôn ta  !
      Và nàng cứ nhìn chàng chờ đợi ...
    Trong khi đó thì hoàng tử vừa trông thấy  nàng  cũng thầm ước ao tương tự :
    - Chỉ có người con gái xấu xí nầy  mới không chê ta  đần độn mà ...yêu ta ..mà giải lời nguyền cho ta .
    Và chàng cũng nhìn nàng chờ đợi...
      Bốn mắt cứ nhìn nhau .Người nầy cứ nhìn người kia và cứ chờ mong được nhận một phép mầu từ bên ấy ...
      Thời gian dần trôi ..
      Đến một lúc mà... sự kiên nhẫn của hai bên chỉ  còn là   một sợi tóc ...!
    Cả hai cùng hậm hực  : "đồ khốn ngu mà chảnh  ...!đồ khốn  xấu mà chảnh ...!
    Cả hai cùng nghĩ : Thà chịu lời nguyền còn hơn yêu phải thứ nầy !
      Rồi thì việc gì đến phải đến : người nầy nhận được từ người kia một cái tát ...thay vì một nụ hôn!!


    Lời bàn :

    Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

    Mượn thơ để gởi gấm nỗi niềm mất mẹ !

        Nay còn đâu nữa mẹ ta
        Chân mây bóng hạc cách xa ngàn trùng
        Một vùng sương khói mông lung
        Nấm mồ heo hút
            Một vùng cỏ xanh
        Còn đâu nữa chốn yên lành
        Chốn về vắng mẹ
            Thôi  đành mồ côi !
                                           Hạnh Phương

         Ngày má mất  21/04 năm kỷ sửu (2009)
    Bông hồng cho Mẹ
    Con cài bông hoa trắng
    Dành cho mẹ đoá hồng
    Mẹ nhớ gài lên ngực
    Ngoại chờ bên kia sông…
                                   Đỗ Nghê

    Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

    tiêu dao

    Ngày xưa không xưa lắm
    Cách đây vài chục năm
    (hồi chưa có bờ lốc)
    Mình đã viết ...lăng nhăng !

    Rồi cũng cách chục năm
    Mình nổi cơn thịnh nộ
    Nhật ký với nhật kiết
    Mình hô biến : mất tăm!

    Bây giờ mình thất nghiệp
    Vốn liếng lại thấp tầm
    Thèm đi dạo bờ lốc
    Học ít chữ để dành ...