Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

Tình cảm


8 giờ tối . Ông và bà đang xem TV thì nghe có tiếng gọi cổng :tiếng còi xe máy  !Thời này người ta có cái kiểu gọi cửa bằng tiếng còi xe .Từ hồi cách mạng về xứ sở miền Nam này thì có quá nhiều sự thay đổi ..Người ta nói là đổi đời ấy mà .
- Ô hô ! Chào cậu mợ - Ông bà mừng rỡ .
- Ôi ! có hai cháu của tôi nữa nầy.
    Đó là gia đình người em  trai  của bà -người chồng hiện là một ông quan đầu tỉnh hình như mới lên chức , người vợ thì là y tá ..điều dưỡng ở BV tỉnh , đứa gái lớn đang học trung cấp nghề , cậu trai nhỏ đang chuẩn bị tư thế làm SV một trường... ĐH dù mới bắt đầu vào nhập học lớp 12 !
-Uống bia nhé ?ông gợi ý
-Trời ơi ! nhậu hồi sáng giờ muốn chết luôn !
- À quên ! hôm nay sơ kết học kỳ mà!

    Hồi trước 75  chắc chẳng ai hiểu vì sao sơ kết nửa năm học mà các vị quan đầu tỉnh lại say túy lúy như vầy phải không ?Bây giờ thì đó là chuyện rất  xưa rồi Diễm !Đây là cái mốt rất đỗi tình cảm của dân &quan  chúng tôi từ sau khi chiến  thắng vẽ vang ..và bắt đầu đi vào thời bao cấp -cái thời mà mọi người đều trông chờ từng miếng ăn từng cái mặc vào ơn mưa móc của Cách mạng -cái thời mà bà phải dành phần vải áo của mình để cho ông có được một bộ đồ lành lặn mà đứng lớp -cái thời mà ông phải thức dậy từ 3 giờ sáng để mau chân đạp xe đạp cà tàng xuống cửa hàng thương nghiệp xếp hàng mua thịt - cái thời mà hết gạo không dám đi mượn hàng xóm vì sợ khi trả gạo của nhà nước phân phối sẽ bị chê là gạo mốc ...Cái thời mà người ta thường xuyên tạo ra một cái cớ nào đó để liên hoan để ăn nhậu !Khai giảng nhậu là cái chắc vì là ngày đầu tiên để đánh tiếng trống trường đã ba tháng trời  nằm nuốt bụi .Sơ kết HKI nhậu  ,báo cáo chuyên đề nhậu ,đón đoàn kiểm tra nhậu ,chuẫn bị cho giáo viên đi thi GV giỏi nhậu ,mừng thành tích HSG nhậu ,bế giảng nhậu ...Đặc biệt vào cuối năm bao giờ cũng hoành tráng ;nhất là vào dịp thi cuối cấp thì tưng bừng náo nhiệt phải biết ! Bỡi vì lúc này có sự đóng góp hùng hậu của cha mẹ các trò chuẩn bị làm thí sinh !Ôi ! ai mà không sợ con mình rớt .Cả những em học khá học giỏi phụ huynh cũng sợ . Học tài thi phận mà ! Và ...trước ngày coi thi một bữa thì ..ô là la đại tiệc !Những phụ huynh cở bự ( về tiền tài hoặc về thế lực ) thì tranh nhau hoặc hùn nhau chiêu đãi các THẦY CÔ mà sớm mai đây sẽ sẵn sàng nắm vận mạng con của họ .Họ tranh thủ lại cụng ly chúc mừng ...nịnh bợ bằng những lời hoa mỹ nhất ...và khéo léo nhắc đến tên trò ấy ..em ấy .Thế là ăn xôi chùa nghẹn họng .Ai mà nỡ lòng nào khó khăn mà  bắt tài liệu , ai nỡ lòng nào không cho tụi hắn  trộm ngó bài của bạn một tí !Tốt nghiệp thôi mà ! có thiệt hại gì cho ai đâu .Lại còn đem vinh quang về cho huyện nhà nếu các em đỗ 100%...

Bà giật mình vì nghe đứa cháu nũng nịu :Đi Thái Lan chơi nghen má 2 !
Úi trời bộ bà nghe lộn chắc : - hả ? Đi Thái  Lan ?
-Dà ! Nhà con chuẩn bị  đi du lịch Trung Quốc . Con bàn  là nên đi Thái Lan ..
- Em mới đi công tác ở TL về đây . Cậu  em thỏ thẻ cùng bà chị
 - Ôi ! cái kiểu đi nhậu miền xa chứ gì . Bà thầm nghĩ.Thời này quan chức đi du lịch  nước ngoài dễ quạo . Chỉ cần có tên trong danh sách đi tham quan , đi công tác , ...Còn phó thường dân như bọn mình chỉ có nước nghe thuật lại mà thôi
Đứa cháu phỏng vấn tiếp  :
  - Má 2 có thích đi  TQ không ?
  - Không .
 - Sao vậy ?
  - Vì ta không thích !

 Nhưng mà  ... Không không ..
 Dầu sao thì  : 

       Tôi ( vẫn ) yêu Trung Hoa vì một lẽ sau cùng 
        Đất nước có thơ Đường và liễu rũ ! (*)


( * ) Không rõ tác gi
                         

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Về quê nội

    Hôm qua tôi về quê nội ăn đám cưới đứa cháu họ . Quê nội của tôi năm nay "thay da đổi thịt " nhiều quá . Điều nầy không biết tại sao lại làm cho tôi không vui chút nào mà còn  nghe nhoi nhói ở trong lòng . Sau khi ăn cưới xong , tôi lẳng lặng đi ngó trộm  " nhà  mình " . Bây giờ nó đã là nhà ..không phải "của mình" nữa rồi ! May mà chủ nhân hiện tại của" nhà mình" đang đi vắng nên tôi có dịp lặng  ngắm hình bóng ngôi nhà thân thương trong tưởng tượng của cái hồi mình còn nhỏ chút .
  - Cây vú sữa tím hồi trước nằm ở đâu ta?
  -Ở bên phía trái kia kìa 
 - Còn cây sữa trắng nữa?
 - Ở bên phải đó ! 
 - Cây sữa trắng má cứ hăm đốn hoài ! 
 - Ừ vì em nó chỉ lèo tèo chục trái ..hic 
 - Trong khi chị sữa tím thì trái nhiều ơi là nhiều , tới mùa trái chín chỉ thấy cây màu tím ...hic 
 - Gần tết năm nào sân nhà mình cũng náo nhiệt vì hái vú sữa ! 
 -Nhớ có hai , ba anh lớn leo lên cây hái trái  , má và mấy chị mấy cô ở dưới đất giăng mền để hứng 
 - Hái mười trái thì sẽ có ít nhất hai, ba trái bị bể vì hứng trật 
 - Không phải do hứng trật mà có khi mấy anh chàng cố tình quăng ra ngoài  ( mấy trái ngon) để có cớ mà thưởng thức  ( ha ha )
  - Mùa nầy là mùa vú sữa có trái chín nè
  - Nhưng mà cũng còn bông rụng chứ ?
  - Ờ ..hình như cũng còn sót lai rai ..
   Tự dưng tôi lại cúi nhìn xuống phía dưới đất để tìm ...bông vú sữa mặc dù tôi thấy rất rõ là ...một cây nhãn  !

   Đối diện " nhà  mình"  là hai biệt thự một vừa hoàn thành , một đang xây cất - nghe nói hai anh em mới vừa trúng độc đắc cả một seri .Ngôi nhà của họ xây lớn quá chiếm hết cả miếng đất trồng hoa màu ngày xưa . Không biết sau khi cất xong "ngôi nhà mơ ước "nầy rồi sắm sửa trang trí nội thất cho xứng tầm với ngôi nhà sang trọng nầy rồi thì không biết họ còn bao nhiêu tiền để ổn định cuộc sống của một nông dân đã ở tuổi xế chiều !
  - Trời đất ơi sao mà dư hơi lo chuyện bao đồng vậy ta . Hèn chi mà không mập nổi !

Ừ !  Nhưng mà sao mà dân quê tôi cứ hay leo thang khoe mẽ vậy ta . Ở cái xứ quê nghèo khô nghèo khát này làm gì mà phải thi đua làm nổi bề mặt quá trời quá đất như vầy . Xen kẻ với những ngôi nhà  đại phú  như vầy thì có những ngôi nhà đại đại bần !Nhớ hôm trước tôi đi đám tang một ông anh họ tôi đã khóc bình phương vì ngôi nhà của ảnh thời đại nầy mà còn nền đất  cột chôn ; khi quỳ lạy trước linh cữu của anh , tôi đã suýt té vì hụt phải cái ổ gà  bự chãng nằm im ru dưới chiếc chiếu trải !

    Bây giờ thì hình như tôi thấy quê nội của tôi mất đi rất nhiều thứ  - mà không thể mua ,  không thể tạo được bằng những hình thức phô trương bên ngoài  như đang có hiện nay . Không còn không khí thanh bình êm ả của những buổi tối nhà nhà thắp đèn măng - sông sáng trưng xắt thuốc lá  , ngọt ngào tiếng đờn ca vọng cổ của một nhóm cô bác tài tử miệt vườn . Không còn cái êm đềm dễ thương của những tối thứ bảy nhà tôi (có radio ) đón bà con tới  nghe cải lương . Nhớ có lần bị má la vì  má sai tôi đi nấu nước pha trà , lại bị hôi khói vì tôi nôn nóng chụm bằng  lá dừa cho nhanh sôi ! Thương ghê lúc mọi người đang râm ran cười nói bỗng tất cả đều im bặt khi nghe cô xướng ngôn viên trong radio giới thiệu là tới chương trình cải lương . Rồi lại có tiếng xì xào :
  -Trời ơi tui ghét cái đoàn Kim Chung nầy quá .
Hỏi : 
  - Sao vậy .
 Nói
  - Vì có con mẹ Kim Chung nó chuyên môn giả trai giọng bắc kỳ éo éo  chịu hổng nổi . 
  - Hà hà bà nầy ngộ dữ đa !

    Có hôm tự dưng ai nấy cũng đồng loạt vổ tay khi nghe giới thiệu đoàn Thanh Minh - Thanh Nga , có Hữu Phước và Thanh Nga ai cũng khoái .
   Hồi đó quê nội của tôi cả làng chỉ có vài ba căn nhà ngói của những nhà giàu xưa , còn lại thì vừa vừa nhà lá vách ván hiền hòa khoáng đãng . Nhà nào cũng có một sân bông tươi tắn đến rực rỡ với những thứ hoa dân dã dễ trồng như bông dừa, bông móng tay, bông mười giờ vv..đặc biệt nhà nào cũng có trồng một cây mai . Vào tháng chạp đến ngày lặt lá mai , khắp xóm  đã ì xèo í ới khiến tưởng như tết đã đến sát vách rồi  .  Vậy mà tôi thấy nó dễ thương gì đâu ; dễ thương gấp bội lần những sân kiểng cầu kỳ với những thứ bông đài các , những thứ bông ngoại quốc bạc triệu mà lại  khó trồng  như bây giờ .
  Sau năm 60 , Bến Tre đồng khởi thì quê nội của tôi đã không còn được những ngày êm đềm đó nữa .
 Rồi năm 64 ba đưa cả gia đình lên tỉnh .Tôi lại phải giã từ  quê nội ...cho tới tận gần nửa thế kỷ !

  Một vài con bò lẻ loi gặm cỏ trên đường . Lẻ loi và lạc lõng  .
 Trong phút chốc bỗng tôi cũng thấy lẻ loi và lạc lõng như con bò kia và tôi bỗng thấy tủi thân như một kẻ vừa tỉnh dậy sau một cơn hôn mê, nhìn quanh thấy lạ hoắc lạ huơ mà  lại  chẳng tìm ra được  một người thân nào  ...
  Than ôi !

Tôi về đường vắng bóng lau
Biệt thự biệt phủ chen nhau rỡ ràng
Chân  lạ đường nhựa ngỡ ngàng
Nghe thèm chút bụi  đường làng ngày xưa
Đâu đây sót chút hương thừa
Có con chim nhỏ cũng hùa thở than !

     

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Thăm bệnh

    Tôi đến thăm một người bạn vừa được mổ xong và đã qua cơn nguy kịch . Hôm nay anh đã qua khỏi những cơn đau quằn quại tím tái , đã không còn bèo nhèo bụi nhụi ; và nhất là đã ' có máu mặt  ' chút đỉnh . Nhìn nụ cười của anh , tôi cảm thấy nụ cười ấy đong đầy hạnh phúc . Cái hạnh phúc của người vừa vượt qua được một ' khung cửa hẹp ' vừa  bao hàm cái hạnh phúc của một người được thừa hưởng đủ đầy những tình thương đầy ắp của gia đình - của vợ và các con . Tôi được  mọi người cho xem  lại  cuốn phim  'tình hình căng thẳng trước và sau giờ G ' ...cho đến lúc bình an ...đến phòng hồi sức ..mà muốn nghẹt  thở  . Cho nên tôi không ngạc nhiên khi nhìn cô Liên vợ anh  đã gầy đi thấy rõ . Không gầy mới là lạ !

  - Cô biết hôn , nếu không có nhỏ gái lớn túc trực thức đêm thức hôm chăm sóc ổng thì ..á hả ..em chắc gục luôn rồi ! cô Liên chia sẻ

   Cô con gái lớn  của cô luôn  an ủi và dỗ dành mẹ . Cô ấy cứ sợ người ta làm nhũng tinh thần của mẹ nên cứ luôn 'cải chính ' những câu mà cô cho là ...' có nguy cơ ' làm mẹ cô lo sợ . Chẳng hạn có người thuận miệng nói :
  - tui biết có ông đó bị cắt 2/3 cái bao tử ...
 Thì cô chen vô liền :
  - ruột thì dài mà ..nên cắt một đoạn thì có sao đâu ..
Người kia liền nói :
  - Ừ , bởi vậy ...!
  Người nói một câu bàn tán về 'khúc ruột phản loạn ' khiến người bệnh cũng không khỏi bật cười .

  Cầu mong  nụ cười hạnh phúc sẽ làm anh mau chóng bình phục  !


Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

Mộc đè

Khi hồn đã thức dậy  mà
 thân còn mê ngủ... thật là sợ  ghê
 Cố vùng vẫy thoát cơn mê
 Thân vẫn ...làm nũng  ...; dễ bề..đi luôn ..

Thân ơi chắc em lẫy hờn
 Hôm kia ta  bỏ em hơn ...một ngày
Thôi thì thôi nợ trả vay,
Sáng mai ta  trả lãi ngay đó mà
 Em ơi nhúc nhích đi nà
Không thôi ta biết chốn nào trú nương
 Sắp tới ta hứa sẽ thương...
quý em - chứ chẳng xem thường nữa đâu

Mặc cho ngày trắng đêm thâu
Mặc cho thế sự biển dâu cát lầm ..
Mặc đời còn  bấy nhiêu năm 
Mặc  lão , bệnh , tử,...   âm thầm vây quanh 
 ..............................

 Cảm ơn em đã ...giựt mình
 Cho ta và  mình còn dịp tỉnh - say !

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

Cái nhìn ...

Thấy một cái hoa nở đẹp , ai  nỡ không ghi hình .




Ồ ! Chỉ với một bông hoa thôi mà sau một tích tắc nó lại thay đổi thật ghê !

  Đơn giản : chỉ vì tôi thay đổi góc nhìn , hướng ngắm !

***

- Ừ phải !chỉ cần có cái góc nhìn khác một  chút thì một vấn đề cũng đã trở thành vô số vấn đề !

- Bởi vậy thế giới nầy không loạn mới là lạ !


Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Chỉ chừng đó thôi

                                                                                                       

" tôi  yêu nó không phải vì nó ngoan nó giỏi                            
 mà vì nó là đứa con nhỏ của tôi                                 
 ............................
 và khi tôi làm cho nó khóc
 thì lòng tôi cũng khóc cùng với nó "(*)
      
    Vậy thì tại sao mẹ lại con yêu con ghét !?
    Vậy thì tại sao mẹ lại con dở con ngoan !?

     bởi vì  đối với mẹ
    duy nhất con chỉ là :
      con
       mà thôi

     bởi vì đối với mẹ 
      con đau 
       là mẹ đau

Ừ ! Trái tim của mẹ
     chỉ
  chứa chừng đó thôi  .

(* ) : thơ R. Tagore