Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

ĐÊM TRẮNG !

        
                                                                                 


          Đêm cuối cuộc trường chinh đầy gian khổ, ngày mai yết kiến Như Lai để lên kiếp Phật; Đường Tăng trằn trọc không sao ngủ được. Suốt cuộc đời tâm nguyện tới cõi này, giờ đây khi sắp trút bỏ kiếp người, ông bỗng thấy lòng day dứt.

Nhiều ngày nay, thân thể Đường Tăng đã rã rời, đầu óc đầy mộng mị, tay biếng lần tràng hạt. Tâm linh như muốn níu chân dừng lại. Máu ông nhức nhối thấm lần cuối qua tim, cứa vào quá khứ đau xé. Ông nhớ tới những người sinh thành ra mình. Tình cha, huyết mẹ tạo nên mà bao nhiêu năm nay ông không một lần thắp hương, không một lần nhắc nhở.

Chặng đường dài tới đất Phật khiến trái tim ông dần chai sạn. Ông đã quá nhiều lần phải lạy lục, cầu khẩn các thần  thánh lớn bé, đã quá nhiều lần giẫm đạp lên xác máu yêu ma xa gần, chỉ với một mục đích: mau thành chính quả. Ông thương người. Nhưng đêm nay, trước ranh giới cuối cùng của cõi Người và Phật, ông chợt hiểu ra cội rễ của tình thương ấy. Mỗi lần cứu giúp con người, ông chỉ thầm tính toán như xây thêm cho mình một bậc thang tới Phật đài.

Nhiều lần Đường Tăng đã tự hỏi tại sao nước mắt mình ngày càng lạnh giá. Giờ đây ông thầm biết, trên con đường thỉnh kinh về cứu rỗi người đời, ông đã dần dần xa lạ với con người.

Ông trở mình, thở dài: không là người, ta sẽ là ai? Yêu quái cản đường, biết bao kẻ chính từ trên đây xuống, pháp thuật vô biên, ác nghiệt vô cùng. Ta nhập vào chốn ấy biết rồi thành Phật hay ma?

Đường Tăng chợt nhói trong tim. Ông khẽ rên lên, hai tay ôm ngực. Mở mắt thấy các đồ đệ đang đứng bên giường nhìn ông âu lo. Cả ba hình như đều không ngủ.

Đường Tăng thở hắt: “Không sao đâu. Ta chỉ chợt nhớ tới ngày xưa”. Nói rồi lại nhắm mắt.

Nghe tiếng Ngộ Không: “Xin thầy đừng tự dối lòng. Thầy đang nhớ cả kiếp người "

Đường Tăng rùng mình khi giọng Ngộ Không quá u uất –"Con từ đá sinh ra. Coi thường cả thần thánh, yêu ma, chỉ mong được thành người. Thầy đã là người lại tự bỏ mình đi tìm hồn phách khác. Đêm nay sao khỏi xót xa”.

Bát Giới cười khẽ: “Làm người có gì vui. Chúng ta đã dốc lòng theo đạo, ngày mai được lên chốn thần tiên, sung sướng biết bao nhiêu. Thầy đừng luyến tiếc”.

Sa Tăng an ủi: “Thầy trò mình sắp hóa Phật mang đạo xuống khai sáng cho loài người. Công quả vĩ đại lắm”.

Đường Tăng lắc đầu, nằm im hồi lâu, hai tay vẫn đặt lên tim, mắt vẫn nhắm, nước mắt trào ra ấm nóng lại. Rồi như trăn trối: “Ta ước gì đêm nay đừng sáng."

Ta đau đớn cho mười mấy năm viễn du. Ngộ Không ơi! Một đời con mong được thành người thì bị bắt ép phải theo ta để thành Phật. Bát Giới tự dối mình giác ngộ thật ra chỉ là đi tìm một chốn hoan lạc mới. Sa Tăng rời cõi u mê này sang cõi hoang tưởng khác mà lại hy vọng khai sáng. Còn ta? Không còn là người- không phải là người- thì làm sao đồng cảm mà đòi khai sáng, cứu vớt con người”.

Ngộ Không sụp xuống nắm tay thầy nghẹn ngào: “Thầy đã nhận ra chân lý. Nhưng chậm quá rồi”.

Đường về. Qua sông. Thiên sứ vừa cười vừa chỉ cho Đường Tăng thấy thân xác ông đang trôi dạt dưới cầu.
Nhưng Đường Tăng đã không nghe thấy gì nữa. Đôi mắt vô hồn.
                                                 TRƯƠNG QUỐC DŨNG

                                                                             

Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

nhặt lại hạnh phúc

  Hôm nay cánh tay mình được bỏ bột , chỉ còn nẹp vải .
  Khi cái cưa máy xè xè xoèn xoẹt vào tảng thạch cao mình vừa nghe rờn rợn , kèm một nỗi vui mừng ...ghê gớm .Và khi ông chuyên viên bó bột  hoàn thành nốt cái động tác tách hẳn cái máng bột ra khỏi cánh tay tội nghiệp , mình chực muốn hét lên lời cảm ơn cám ơn thật lớn. Vậy là sau 5 tuần bị mang cùm , cánh tay của mình hôm nay tuy chưa được 'giải phóng ' hoàn toàn nhưng mình vẫn nghe có một niềm vui sướng 'tự do ' đang phơi phới trong lòng .
   Ôi ! chẳng lẽ trước khi cái tay mình bị tai nạn mình đã vô tâm không nhận ra cái hạnh phúc của một cánh tay không bị 'gông cùm ' nhỉ !
 Hèn gì người ta nói chỉ khi nào bị đánh    mất ... con người ta mới nhận ra cái hạnh phúc của mình đã có !
Và , lần thứ hai mình lại lập lại câu nói  :   Thế mới biết hai chữ bình thường nó có ý nghĩa to lớn biết bao nhiêu !

Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

TIỀN KHÔNG LÀM NÊN TẤT CẢ , ...

 

                                                                    



  tuổi (GIÀ) hiện tại, chúng ta đừng nghĩ đến đồng tiền, đừng nghĩ đến giàu hay nghèo nữa . Mà hãy nghĩ đến.... tứ khoái của tuổi già là: Ăn, ngủ, thể dục và du lịch. 
Đọc 2 câu trên thì phải cười 3 tiếng rồi ...lắc đầu 3 cái. 
 Không nghĩ đến tiền? OK.
 Nhưng trong cái tứ khoái được liệt kê thì hết 50% là cần tiền: Ăn và du Lịch.
  Ăn thì cần tiền còn ít nhưng món du lịch thì đúng là  không tiền đố mày làm nên .
Và , càng già thì càng nghiệm ra rằng:
 Tiền không làm nên tất cả nhưng  không có tiền thì tất cả đều không nên làm .


                                                                  coppy từ blog " vui sống mỗi ngày "

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

nụ cười của mẹ thêm lấp lánh


 hôm nay có gì mà vui vậy
            những cánh hồng nhung e lệ chào 
    nụ cười của mẹ thêm lấp lánh
         cảm ơn lòng thơm thảo của  con 



Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

..mới hay ..!

    Tội nghiệp cái tay trái . Từ hôm cái tay phải bị tai nạn thì cái tay trái chẳng còn đõng đãnh tiểu thư nữa . Chẳng những nó phải thay thế tay phải để làm những công việc của tay phải mà lại còn gánh vác những việc quá sức khủng khiếp với  nó nữa ; tỉ như phải đỡ cái tay phải mỗi lần bà chủ trở mình khi ngủ -mà bà ấy thì cứ trở mình luôn-  hoặc là thay quần áo ; mà trọng lượng của cái tay phải lúc này thì là một khối đá thật sự - dù là thạch cao -
   Cũng còn may cho nó là khi nhỏ bà chủ cũng đã từng khoái sử dụng  nó cho nên nói chung nó cũng chưa hẵn là một đứa thật sự  vô tích sự , chẳng hạn như nếu điều khiển xe hai bánh bằng một tay thì nó đảm trách công việc nầy nhuyễn lụa hơn tay phải , hay là bồng em bé , hoặc chỉ trỏ nầy nọ ...hoặc vén tóc dùm bà chủ ...Chỉ có cái cầm viết hoặc cầm đủa , muỗng thì là nó chịu chết ; bởi vì môn cầm viết và cầm đủa do nó đảm trách thì bị lệnh cấm tuyệt đối ( của mẹ bà chủ ) . Bởi vậy mà hồi nhỏ không ít lần vì  bướng mà bà chủ đã làm cho nó bị khẻ lủ khủ lần đến sưng vù luôn .
 
 Cho nên mấy hổm rày mỗi lần ăn cơm thì nó cứ lọng cọng .. làm bà chủ ê mặt lắm . Tuy vậy bà chủ không trách nó mà còn hôn nó và nói tội cưng quá từ đó giờ ta chưa bao giờ ghi nhận công của cưng cả ,cả những lúc cưng đã âm thầm đỡ đần tay phải . Rồi bà lại đặc cách-khen thưởng cho nó - bằng một câu bông lơn bất chợt- đủ làm cho cả nhà cười đến suýt sặc cơm:
   - Nhà nghèo mới hay con thảo , nước loạn mới biết tôi  trung ...

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

Ngày giỗ Ba tôi

       Hôm qua là ngày giỗ ba tôi . Và , tôi không về được . Vậy đó . Cho nên không thể nói trước và tính trước được điều gì . Nhất là ở tuổi nầy .
     Ba tôi mất vào mùa xuân .  Vào những năm (80) đó thì hình như mùa xuân đến rất chậm và đi rất vội . Ba tôi mất chỉ được nhìn mặt đứa con út . Tám đứa lớn tụi tôi vì hoàn cảnh chung của đất nước  đang tứ tán tám phương ...Riêng tôi văng  ra tận miền trung.Hình như tôi là đứa khóc ba nhiều nhất bởi vì tôi ân hận nhiều nhất . Tôi ân hận bởi vì tôi từ tuốt ngoài miền trung xa xôi đã về đến miền nam rồi mà chưa kịp ghé lại SG để được gặp ba trước khi ba mất.Tôi khóc nhiều bởi vì tôi là đứa được ba cưng nhiều nhất , hy vọng nhiều nhất mà rốt cuộc thì tôi là đứa bỏ ba đi xa nhất .Những ngày tháng sau đó cứ mỗi lần trông thấy đám tang , tôi đều khóc nức nở vì thương ba , vì tủi thân và giận mình .
     Sau một thời gian rồi tôi cũng nguôi ngoai . Nhưng nỗi nhớ thương ba vẫn còn âm ỉ trong lòng khiến cho tôi có thể bật khóc nếu có ai vô tình nhắc đến sự ra đi cô quạnh của ba tôi .Ba tôi tuổi Canh Ngọ . Người ta nói Canh cô mồ quả , thật không sai . Nhớ hồi ba còn sinh tiền cuộc đời của ba cũng chịu nhiều thiệt thòi ..Ba có bằng Diplôme và đang dạy học .Nghe lời 'dạy ' của bác tôi ba tôi bỏ dạy về quê làm cách mạng ...Chuyện xưa quá thực ra tôi cũng chẳng muốn nhớ làm gì . Chỉ buồn là khi ba về phục vụ thì bị họ nhìn ba ra một tên trí thức tạch tạch sè ( tiểu tư sản ) . Và dĩ nhiên sự kỳ thị giai cấp ấy có ảnh hưởng đến cả mấy chị em chúng tôi nữa .Đó là một kỷ niệm xót xa của thời ấu thơ của tôi . Sau nầy khi tôi đã được đậu vào đệ thất thì tôi đã thực sự rời chốn quê nghèo đầy ắp buồn thương lẫn lộn .Trong nhiều giấc mơ tôi vẫn không thoát khỏi miền tuổi thơ dữ dội nầy .
 Thương ba nên tôi xóa hết những kỷ niệm không được vui về bà con bên nội .Tôi lại dán một lớp giấy bồi màu hồng tươi đẹp trang hoàng miền ký ức tối hù thưở xưa .Tôi đã làm cho tôi và họ đều trở thành những nhân vật hoạt hình dễ thương nhất .
   Và tôi nghĩ đến hương hồn ba tôi .Tôi làm tất cả những điều nầy là vì BA của tôi .