Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014

cái điện thoại ...

Ô hay cái điện thoại
 thiệt là ngộ lắm ha :
 người xa - nó biến ... gần
 nhưng mà cũng thiệt quái :
 người gần  - nó làm ... xa



Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

những cái tin ...không thể tin

 

       Đất nước tôi gần tiến lên chủ nghĩa XH rồi... mà còn có cái tin như thế nầy :

Mẹ 9X treo cổ con trai 2 tuổi rồi tự vẫn cạnh xác con

24/09/2014 22:30
Vì chán nản và cùng quẫn với cuộc sống, người mẹ trẻ ở bản Cóc, xã Sơn Thủy, huyện Quan Sơn, Thanh Hóa đã treo cổ con trai và bản thân mình tự vẫn phía bên trong rừng luồng.

............................
Cả hơn chục giây tôi nghe trái tim mình co thắt không đều . Tôi nghe khó thở vì cái tin quá sốc . Vì đói mà chết . Vì đói mà  mẹ lại giết con ... Mô Phật ! Khi có rất rất.. nhiều người tắm bia tắm rượu , ăn nhậu một bữa bằng lương cả năm của một công nhân , có người sắm chiếc váy , chiếc đồng hồ , chiếc nhẫn bạc tỷ thì cũng có người kiếm vài trăm bạc không ra ...đến nổi cùng quẫn mà giết con và chết .Tôi thấy hoang mang quá  . Hoang mang quá sức ...! Chẳng phải  tôi thấy đất nước tôi đã có quá nhiều đoàn thể , quá nhiều hội từ thiện nầy hội từ thiện nọ ...mà sao  không có một bàn tay đưa ra để cứu vớt lại để sót một trường hợp nghèo túng thương tâm như vầy !!Bây giờ người người đều  có ý thức( ! ) và nói nghe thật là hay . Tới ngày 20/10 hoặc 8/3 thì tôi thấy hoa tươi rợp đường , khẩu hiệu đỏ chói , mọi người đều hô hào đề cao vinh danh phụ nữ ... Vậy mà ....!
Có một hôm nọ bạn tôi nói đùa mà nghe như thật :
- Một ngày để ...bù lỗ... !
Tôi lại nhớ câu chuyện của bà cô tôi  (  vào năm 196x  )có chồng đâu hơn một tuần thì ông dương của tôi lại " tập kết " ra Bắc . Bà cô ở nhà làm dâu - một mực hiếu thảo thờ kính cha mẹ chồng . Đùng cái sau 75 ông dượng trở về ( vinh quy bái tổ )xênh xang ...Bà cô chưa kịp mừng chồng áo gấm về quê thì đã ngất xỉu khi thấy cái đuôi ...một đoàn thê tử ...lao xao của ông dẫn về ...ra mắt ! Dĩ nhiên bà cô tôi nằm liệt giường  một thời gian dài ...Ơn trời rồi  bà cũng còn tỉnh lại được . Tỉnh lại và kịp thời được hội PN đến " động viên" (đúng lúc!! ) ...Bà cô tôi vừa nghe "động viên" và vừa gật đầu lia lịa - dĩ nhiên vừa cười ...liên tục . Tiếng cười nầy có lẽ chỉ có cụ Nguyễn văn Vĩnh mới định nghĩa được mà thôi  !

  Ôi ! phải chi mà hội phụ nữ ở cái nơi địa phương của em gái túng cùng  ấy cũng đến đưa tay kịp thời  (và đúng lúc ) thì có phải đã làm được một việc vô cùng cao cả là cứu được hai mạng người rồi hay không !!!

Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

cũng một chữ thương !

Sáng nay đi khám bệnh - vì cái chân phải cứ ăn rồi bị chuột rút  miết , mà lại rút về ban đêm , trong giấc ngủ nữa - thì hỏi sao mà tôi không lấy làm điều cho được . Bác sĩ điềù trị cho tôi đi siêu âm van tỉnh mạch và đo loãng xương . Kết quả trái ngược với dự đoán của tôi Tôi cứ nghĩ mình bị loãng xương và không hề bao giờ nghĩ tới cái vụ suy van tỉnh mạch . ( thú thiệt là vì tôi dốt nên chưa từng nghe tên cái bệnh nầy ) . Nhưng kết quả  thì là " mật độ xương bình thường" ;và bị "suy van tỉnh mạch" !
  - Nguyên nhân tôi bị suy van tỉnh mạch ?
  - Có lẽ do chị đứng nhiều quá , hoặc ngồi nhiều quá ..
  - Vậy tôi phải hạn chế đứng lâu hoặc ngồi lâu phải hôn ?
  - Ừ ...đúng. rồi
  - ...
  - À ...mà chị có đi bộ thể dục hôn vậy
  - Tôi có đi chớ ..
  - Hừm ...phải lập tức ngưng ngay ...chị càng đi nó càng bị nặng ....
   -...
  Bà bác sĩ còn nói thêm khá nhiều về những nguy cơ có thể xảy ra nếu bệnh tình nầy tiến triển mạnh . Phải chi bà đừng nói thêm khúc sau nầy thì có lẽ tốt cho tâm lý của tôi hơn . Tôi ra khỏi phòng khám  mà lòng cũng khá nặng trĩu. Thì Đức Phật đã chẳng nói là "sanh lão bệnh tử "là bốn cái khổ đó sao . Tôi đã là con người sao tôi lại không có những cái khổ của con người chứ . Tôi đã có sanh ,  lão giờ phải đến có bệnh , ...( ngoài ra còn có oán tấn hội khổ , ái biệt ly khổ , vv.. nữa mà) .
.....
  Tôi ngồi một lúc ở băng đá bệnh viện .
 Tôi nhìn cái sân gửi xe của bệnh viện đầy ken .
 Tôi nhìn người ta ngồi dày đặc chờ khám , chờ lảnh thuốc , ...
 Tôi nhìn những người tất tả ở phòng cấp cứu ,...

    Tôi chợt nhớ lỏm bỏm lời của Bồ Tát Duy Ma Cật  khi Anan tới thăm Ngài bị bệnh  : vì chúng sanh bệnh nên ta bệnh !

     Hình  như có một sự vỗ về khiến lòng tôi  nghe dịu lại và đồng thời tôi cũng nghe nổi lên một niềm  thương cảm : tôi thương người cũng như tôi thương tôi ! 

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

về nhà !

      Dù lơ mơ ngủ gà ngủ gật trên xe tốc hành nhưng tôi biết ngay là tôi đã đi vào địa phận quê nhà , bởi vì tôi nghe có một làn không khí mát rượi trong lành phả phà ngập tràn trong xe . Tôi mở mắt ra choàng tỉnh . Quả đúng là xe của chúng tôi vừa đến  cầu RM- cây cầu nối liền tỉnh tôi và một đô thị khá lớn . Cây cầu nầy là mơ ước của bao người dân quê tôi khi còn chiến tranh -  khi còn cơ cực chờ đợi bac rồi kẹt bac - rồi khi qua được bac rồi lại sợ không còn chuyến xe nào để đi tiếp . Hồi tôi đi xa  quê mỗi lần nhớ quê tôi cũng nhớ về cái bac "làm trì trệ mọi hoạt động" của quê tôi và cũng nhiều lúc  thầm mong có được một cây cầu" nối những bờ vui ". Giờ thì xa quá rồi những chiếc bac năm xưa . Tôi nhìn về phía xa xa bên trái ...để mong tìm lại một dáng hình xưa - dáng hình của những chiếc bac thân thương mang nhiều kỷ niệm . Bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn có nghe nhiều người nhắc và nhớ  thời "hồi xưa đi bac" . Phần đông đều có vẻ  tiếc nuối :
- Nhớ hồi trước đi bac vui ghê - có bán đủ thứ bánh trái .. mặc sức mà  ăn vặt ...
- Ngồi trên bac nghe gió sông mát lạnh , thật thú vị
- Nhớ có những mối tình chợt đến trên chuyến bac .. hơn ba mươi phút ...
vv ...vv
Thật ra đó chì là một mảng sáng của kỷ niệm nên thơ êm đềm của một thời ...quá khứ mà bất chợt đã làm cho lòng người ta thấy nao nao...thương nhớ . Nhớ thương ...chứ chưa chắc gì đã ...là thiệt mong ước... . Người mình thường rất chuộng những cái mới cái lạ cái hoành tráng cái ..choáng ngợp ; cho nên đôi khi người ta dễ đánh mất  những cái êm đềm thơ mộng mà không hề hay biết . Người ta dễ vong thân trong hào nhoáng trong thời thượng trong những cái mà người ta cho là hợp lý nhất - mà ở đời thì cái lý có bao giờ chịu song hành với cái tình đâu !




Rừng dừa chào đón tôi thật là êm đềm . chúng nó chỉ dịu dàng lả lướt lung linh nụ cười lấp lánh trong nắng sáng .Và  hơi cúi đầu điệu đàng : Chào cô ...nương  nhiều tuổi mới về ...
Và ,
 Những con đường nhỏ
Những ngôi nhà nhỏ
 Những cây cầu nhỏ ..
....

 Chỉ chừng đó cũng đủ làm tâm hồn khô cằn của tôi xao xuyến .
 Chỉ chừng đó thôi mà  cũng đủ sức khiến cho con tim già cỗi của tôi rưng rưng...
 Ôi - quê hương !
  Thiệt là tuyệt vời và linh thiêng !



 !

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014

thôi kệ

      Sáng nay tôi dậy trễ ( mặc dù có người nhẳc nhở )  vì hồi hôm thức khuya , lính qua lính quính khi thấy mặt trời đã lấp ló . Ủa mà mình đi thể dục chứ có phải đi dạy đâu mà sợ trễ giờ ta . Thiệt là buồn cười cho cái tập quán " đúng giờ " của một con người " mô phạm ". Nhưng thiệt tình và...thiệt ra thì tôi nào có mô phạm lắm đâu ta . Tôi vẫn có những cái " trật ...khuôn "đấy thôi - nhất là tư tưởng  . Tôi không hay chấp vào những cái thường tình của thiên hạ ; tôi vẫn thường mở lòng để cố hiểu một điều gì đó ...ngoại lệ mà thói thường hay câu nệ . Phải chăng có những con đường chưa được mở - mà nếu nó đã mỡ thì đương nhiên nó sẽ được gọi là con đường - mà nếu đã đi quen rồi thì chắc gì người ta không hoan nghênh và cổ vũ .
       Thôi kệ . Đi thể dục thôi .

   Nước lớn ! Hôm nay vẫn còn trong những ngày nước rong mà . Có một chút gió gợn làm nổi rõ những bọt bong bóng màu nâu của phù sa , rào rạt reo vui trên mặt sông hiền hòa - đặc trưng của miền Nam quê tôi . Nước lớn - nước đầy bao giờ cũng đem lại cho ta cái cảm giác đủ đầy tròn trĩnh . Tôi nhớ khi xưa mỗi lần dọn tới nhà mới bao giờ má tôi cũng bắt tụi tôi đổ nước đầy các lu các khạp - má nói để được ...vui như nước lên . Chiều 30 tết cũng vậy , bận gì thì bận chứ việc đổ nước cho đầy các mái chứa là việc má tôi cho lên hàng ưu tiên số một . Lại nhớ hôm qua đây khi cái máy bom nước " bị sự cố " - cả hệ thống nước trong nhà đều tắt ngúm - xô lớn xô nhỏ đùng một phát cũng trống không . Trời ạ - nó cũng kinh khủng như mọi cái ...kinh khủng khác ( hihi ). Nhưng rồi ...may thời ( bà nội trợ ) cũng phát hiện kịp thời và ...sửa chữa kịp thời . Lỗi của ông thợ gắn cái phao - nhưng mọi người đều nói : do cái phao nằm sâu quá ! 
         Thôi kệ . Đi tiếp thôi .

   Tôi không thể không dừng chân một chút để ngắm " bông hoa của tôi " Lâu lắm rồi cây bần nầy mới cho đợt bông tiếp theo !Sáng nay em tôi chúm chím thiệt là dễ thương - mọi cái chúm chím đều dễ thương mà - Cây bần nầy đứng lẻ loi ven bờ sông vắng . Những bông hoa xinh xắn tươi thắm của em cũng đã từng uổng phí - vô duyên trước những làn gió vô tình hờ hững . Thì ngày xưa có biết bao người đẹp cũng đã từng uổng phí nhan sắc và cuộc đời nơi cung cấm . Thì ...đã sao ...!?
       Thôi kệ . Đi tiếp thôi

   Về nhà . 
Đọc một bài thơ hay .
 Hay và chua cay . 
 Lòng đau và xót - xót cho người , mà có lẽ xót cho mình nhiều hơn . 
Lời thơ ám ảnh tôi trên con đường đi chợ  - thay vì quẹo trái thì tôi lại quẹo phải - lúc mua thức ăn lấy tiền thối mà quên lấy thức ăn ..,hihi..
      Tôi đúng là một con người nhạy cảm quá mức cần thiết chăng ? Đó phải chăng cũng
,là nhược điểm " cấp cao " của tôi ?! .
    Nhưng tôi biết làm sao ...! 
   Thôi kệ ...! 

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

ăn mày quá khứ ...



có cô mười bảy hơi xinh gái
 khiến cũng nhiều chàng  ve  vãn theo 
khiến trái tim nhỏ  thầm kiêu hãnh
khiến tính nàng cũng bày đặt mè nheo ...

rồi cô cũng bước sang hăm mấy 
tuổi hồng bỗng nhạt- một chiều xuân 
 bao chàng ve vãn đà... rơi hết 
 để lại  bên nàng - " đức lang quân "

thế rồi ...dần trôi bao nhiêu năm 
tuổi vàng tuổi tím cứ âm thầm 
 dần phai theo gió - đời chồng chất
 nàng chẳng nhìn gương bấy nhiêu năm 

ai khiến - bỗng lòi tấm hình xưa 
Chà chà ...em kiêu hãnh ghê chưa ..
cho ta xin phép ta ngày ấy 
khoe vội cùng ai - nhan sắc thừa ...

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

NỖI LÒNG CÒNG CỌC


   



Còng cọc (*) bắt cá dưới sông
Mấy đời cháu ngoại giỗ ông bao giờ
Ngoại ơi con nhớ ngoại
Nhớ bầu sữa nhăn nheo
Nhớ bờ vai gầy guộc
Nhớ rẫy đồng - quê nghèo
Ngoại ơi Còng cọc nhớ
Hằng đêm rồi hằng đêm
Nằm sấp trên ngực ngoại
Bú vú da - đã thèm
Năm tháng rồi sáu tháng
Bảy ,tám , chín , mười , ... tháng
Cứ ầu ơ ru mãi
Hơi ngoại đã muốn cạn
Khi cọc hơn ba tuổi
Má lại đến " đón về"
Ôm cứng ngoại cả buổi
Nhìn má ,lắc đầu -chê!
Ngoại dỗ dành hết hơi
Còng cọc cũng bùi tai
Ngúng nguẩy ra điều kiện
" Có ngoại cùng theo nha ... "
Ở mấy ngày , ngoại về
Từ đó còng cọc cứ
Mỗi ngày ra trước cửa
Ngóng về phía bờ sông
Và ở tận Mỹ An
Ngoại cũng như còng cọc
Cũng hay ngóng phía cửa
Nhìn hoài phía bờ sông
Rồi năm tháng trôi qua
Nhớ ngoại - không nói ra
Chợt một ngày quặn thắt
Còng cọc thấy ... ngoại già
Một hôm rúc lòng ngoại
Cọc thỏ thẻ thật lòng
"Ngoại ơi con ở vậy
Nuôi ngoại - hông lấy chồng "
Ngoại hôn Cọc thật nhiều
"Ngoại cảm ơn cháu yêu"
Ngoài sông gió vẫn thổi
Ngoài đồng lúa liêu xiêu
Chiến tranh tiếp chiến tranh
Quê nghèo vẫn của ngoại
Ngoại vẫn không bỏ rẫy
Ôm nhọc nhằn quanh năm
Theo mơ ước của ngoại
Cọc chọn nghề " đi dạy "
Nhưng ...Cọc lại nuốt lời
Đi lấy chồng - bỏ ngoại -
Lấy chồng phải theo chồng
Cọc đi xa ...xa xứ
Vô số năm không về !
Tới khi nghe tin dữ !
Ngoại của Cọc ra đi
Đi về nơi xa lắm
Cọc chẳng khóc nổi ,
vì đau
Nỗi đau thăm thẳm ...
Lâu lâu Còng cọc lại
Về ngồi bên mộ ngoại
Trong tiếng gió ân cần
Hình như có tiếng ngoại :
"Không còn ngày hôm qua
Dòng sông kia vẫn chảy
Không có gió bên trời
Mây đời vẫn cứ trôi '"
Dẫu ngậm ngãi tìm trầm..
Dẫu nghi vọng âm thầm
Ngoại ơi!không còn ngoại
Cọc vẫn ...khờ trăm năm ...!
(*) Còng cọc : Cháu ngoại














Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014

đổ mồ hôi

Khi ta làm việc quá sức ta mệt  ta bị đổ mồ hôi - dĩ nhiên rồi
khi ta giải toán không ra ta ngốt ta cũng bị đổ mồ hôi - dĩ nhiên rồi
Khi ta bị sợ hãi điều gì ta hoảng ta  cũng bị đổ mồ hôi - dĩ nhiên rồi
 Khi ta đánh mất một vật thân thiết  ta sảng  ta  cũng bị đổ mồ hôi - dĩ nhiên rồi
.........................
 Cho nên
  khi
  ta chỉ vừa đọc một lá thư ngăn ngắn ta sốc ( ta ngốt ta hoảng  ta sảng ) thì ta ...cũng phải bị đổ  mồ hôi !
 Phải -
đó là điềù ... cũng  thật  dĩ nhiên rồi  ? !





Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

mất phương hướng ...

     Hôm nay tôi dỗ dành  tôi đi bộ trở lại - sau cả tháng trời bỏ bê rèn luyện thân thể - bởi cả đêm rồi tôi nghe cái chân lên tiếng rên rỉ quá ... .Sau cơn mưa dữ hồi hôm , sáng ra  hình như mọi thứ đều ủ dột. Chân tôi hình như cũng mõi nhác . Những bước chân uể oải tựa một người đau chưa chịu mạnh . Cây cỏ vắng lâu , hôm nay bỗng làm mặt lạ với tôi rồi . Và tôi cũng không tìm được một sự hứng thú nào để ngắm nghía chúng nữa rồi . Nhìn cây cối bị sủng nước - xơ rơ sau những cơn mưa dai dẳng tôi chợt nhớ tới bài viết  " bóng chiều và chùm ruột " của một người bạn - và lại thấy hình ảnh " bạc phếch " của mình rành rạnh .

   Mới có mấy bữa thôi mà sao tâm tư tôi thay đổi nhiều đến vậy - từ một trạng thái hưng phấn yêu đời bỗng dưng chuyển kênh - mất phương hướng - trở nên chán nãn buồn rầu - thấy mọi thứ đều vô nghĩa ...

  Tôi ơi ! Nỗi lòng sao không thể ngỏ cùng ai vậy hả ?!