Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

Lan man miệt quê !..

     
     Hôm qua tôi có dịp tới chơi một vùng văn minh chưa tới
     Tôi rất vui vì tình cờ được gặp lại những hình ảnh thời thơ ấu của mình . Chỉ cách thành phố Bến Tre độ chừng non ba mươi cây số mà ở đây lại có một ngôi chợ thật nhỏ thật quê - chỉ nhóm chợ chừng hai tiếng đồng hồ - từ sáu giờ đến khoảng tám giờ thì tan . Chúng tôi đến chợ chưa tới 9 giờ sáng mà chợ đã vắng tanh như chùa Bà Đanh , chỉ còn hai sạp rau cải chủ còn nán lại ..tám chuyện ! 
    Đi lòng vòng vào xóm , cách chợ chỉ vài trăm mét tôi thiệt sự ngỡ ngàng vì bỗng dưng tưởng như mình đi lạc ...như trong mơ ! Vì chỉ cách một giây mà con đường xi măng bỗng đứt và tôi phải đi vào một con đường tự chọn trong những bờ vườn trái cây ít được chăm sóc ; nên ngoài chôm chôm chính chủ thì còn vô số những cây không tên tạm cư bất hợp pháp một cách ngang nhiên tuỳ tiện . Ngoằn ngoèo một hồi thì ra đến bờ sông . Đây là một nhánh sông Tiền! Và ở giữa sông có vài cái cồn mới được nổi lên gần đây - mà như anh bạn nói thì anh đã qua đó khẩn hoang được vài mẫu và đã trồng bưởi da xanh rồi ! Tôi nghe anh kể chuyện mà tưởng như mình đang ở thời nảo thời nao - cái thời  Hương rừng Cà Mau  mà nhà văn Sơn Nam đã từng làm cho bọn ở thành mê mết ! Qua vài khoảng trống của vườn cây trên cồn tôi cho máy ảnh nhìn thấu đến bờ bên kia của con sông Tiền . Đó là thành phố Mỹ Tho , một thành phố lớn khá lâu đời ! Nói vậy để thấy chỉ cách có một con sông mà Bến Tre và Mỹ Tho có quá nhiều cách biệt về kinh tế cũng như văn minh văn hoá , vv ;  thì nói gì đến cách nhau mấy đại dương !


Cồn mới !


mát rượi gió sông Tiền 





Lại nhớ người xưa:
 ...Ngã tại Tương giang đầu 
   Quân tại Tương giang vĩ 
   Tương tư bất tương kiến
   Đồng ẩm Tương giang thuỷ 
 ....
 Thì không khỏi lắc đầu nể sợ

Bỗng thấy một chị chủ vườn bên cạnh . Chị hỏi han như người quen . Đúng là người dân quê bao giờ cũng gần gủi thân mật . Chị còn bảo
  -  Về cất nhà ở đây cho vui ..., tui ở đây vắng quá , buồn quá , ...

   Tôi và nhỏ em trì kéo mấy nhánh chôm chôm ở trên cao mà vô cùng thích thú . Chợt nhớ ngày xưa còn nhỏ cũng cúp cua đi chơi vườn trái cây cũng được chủ vườn cho hái trái thoả thích . Mà buồn khan !

Cái thú hái trái 
  - Già thiệt rùi ! Bởi hay nhớ chuyện hồi xưa !
  - Trời trời giờ mới biết sao ta !
Theo chân chị chủ nhà đi hái măng cụt . Đây là loại trái cây tôi thích nhất .
tôi hỏi :
- Hình như cây măng cụt khó trồng và lâu có trái hơn mấy loại khác hả chị
- Ừ đúng rồi , nó phải chục năm mới có trái ; mà khó trồng lắm , có khi tự nhiên nó khô dần rồi tiêu luôn ...
Tôi nhìn chị chủ nhà trèo lên cái cây cao nghệu , rậm rịt cành lá , đứng ở dưới nầy khó nhìn được trái - nhất là nếu nó ngả sang nâu sẫm :


Hái măng cụt 

Tôi hỏi chị :
  - Trái màu tối như vầy chắc là dễ bị sót lắm hả chị
Chị nói :
- Bởi vậy những trái vừa điểm hồng là mình hái rồi
Chị dùng cái vợt nhỏ cầm tay và hái từng trái bỏ vào cái giỏ treo gần đó . Cả hơn tiếng đồng hồ mà chưa xử hết một cây . Sự vất vả của chị khiến tôi thật thương ,  những người dân quê trồng trọt cực khổ
- Chị ơi , thương lái họ mua bao nhiêu một kí vậy chị ?
- 35 ngàn / kg thôi , họ về phân loại ra loại nhứt có khi năm sáu chục ...
- Chị ơi sao mình không để họ tới họ tự hái
- Họ không biết hái , họ làm hư trái mùa sau ..
Thì ra trồng măng cụt cực như vậy đó . Không trách loại trái nầy mắc tiền . Nhưng có điều là người trồng lại hưởng lợi ít hơn so với người trung gian mới tội .
Chị đưa cho tôi một trái măng cụt đẹt ngắt , màu mâu đen sẫm và bảo :
- Ăn thử đi ..
Tôi dùng móng tay bầm vòng tròn giữa trái và tách ra . Một cái bông múi trắng tươi nổi bật giữa cái vòng vỏ đen huyền !Tôi cắn một miếng vào cái múi không hột ...
và buột miệng la lên :
- Trời ơi ngon tuyệt !
Chị cười bảo :
- Măng cụt lão đó , mấy trái nầy mấy người không biết họ chê nhỏ  chê xấu ...
Chị nói thêm :
- Bởi vậy hồi nảy tui đâu dám dọn đãi mấy trái nầy !
Từ trái măng cụt tôi cũng lại nghĩ đến những nhận định sai lầm về nhiều thứ trên cõi đời nầy . Người ta có thể bị lầm bị sai khi đánh giá mọi vật vì sự nhìn nhận dựa vẻ bề ngoài , dựa theo sự hiểu biết chủ quan hạn hẹp của mình .Và người ta cũng có thể bị hiểu lầm vì sự chân thật thô nhám , vì sự chủ quan cả tin của mình nữa

  Về lại nhà anh bạn , nghe kể chuyện miệt quê mà không biết nên cười hay khóc . Chuyện là ông chủ vườn cho ông A người em bà con thuê ba công đất để trồng trọt . Ông A trồng trặc đâu vài năm bỗng lại cho ông B , một người bạn của ổng thuê lại . Trong khi viết giấy hợp đồng vừa xong , bỗng ông A biểu ông B viết lại hợp đồng ! Ông B hỏi vì  sao , ông A nói mầy phải quy ra vàng chứ không được ghi tiền . Ông B thiệt thà hỏi vì sao , ông A lên giọng sành sỏi nói vì đồng tiền sẽ mất giá , ghi vàng đúng hơn ! Ừ ghi thì ghi . Thế là ông B ghi một cây vàng ( lúc đó vàng chỉ có năm triệu một cây ! ) . Hết hạn thuê đất ( theo giá năm triệu ) mà nếu căn cứ theo vàng ( lúc nầy vàng đã trên ba mươi triệu / cây ) thì ông A phải thối lui lại ông B hai mươi lăm triệu ! Không có tiền thối lại ( hồi cho thuê đất lại không mua vàng !!) nên ông A đành ngậm đắng nuốt cay làm thinh cho ông B ..thuê tiếp . Và thế là  ông chủ đất muốn bán miếng đất mà đành ...thúc thủ !
Mấy ông kể chuyện bình  luận :
- Trên đời chưa thấy thằng nào ngu như thằng A
- Không phải ngu , chỉ là không khôn thôi !
- Một cái thằng dốt học khôn , nghe người ta nói chuyện rằng thì là thời buổi giờ đồng tiền mất giá quá , nên quy ra vàng cho chắc , chả bèn đem áp dụng , kha kha kha , cứ tưởng là ...khôn !
Tôi cũng thắc mắc :
 - Khó tin quá , hay là chính ông B đề nghị vụ quy ra vàng , vì có lợi cho ổng ...
- Không không không , chính tên A cũng công nhận chính chả đề nghị mà !
  Miệt quê với những câu chuyện vui buồn xen kẻ , khiến tôi nghe lòng nao nao thương cảm , nhất là chuyện của ông A cho thuê đất !  Nhớ lời của mấy người chê ông ngu dại tôi cũng nghe xót xa quá . Phải nói đúng ra là ông ấy thiệt thà trung hậu , muốn công bằng cho bạn mình , sợ đồng tiền mất giá thì bạn mình bị thiệt chăng ! Cái sự vàng lên giá gấp sáu bảy lần như vậy không ai có thể ngờ được !Tôi đọc ở đâu đó người ta nói người tốt thường giống như người ngu khờ ; trong trường hợp nầy tôi nghĩ chắc có lẽ  đúng !

  Ở đời tôi nghĩ khó có ai - không phải là một lần - mà không khỏi khờ dại . Mà sự khờ dại nầy hầu hết là do con tim sai khiến  !Người ta khờ vì lòng thiện , người ta khờ vì lòng thương , ...
 Nói chung , người ta khờ vì " con tim lầm chỗ để trên đầu "  .Vậy thôi !



nghỉ đỗ !