Đám mưa đầu mùa ( thứ hai ) chiều nay khá lớn !
Lớn vừa đủ để tôi có thể khóc theo mưa !
Hình như tôi khóc như con nít
Hồi xưa trời mưa tôi khóc vì sợ !
Bây giờ tôi khóc vì nỗi sợ mưa cố hữu và còn thêm một nỗi nhớ người - người vừa ly biệt !
Tôi nhớ hồi trước vì biết tôi sợ mưa nên ông ấy hay khơi cho má tôi kể lại để chọc quê tôi chơi !
Má kể
"Hồi nhỏ nó rất sợ trời mưa . Cứ mỗi lần thấy trời chuyển mưa là nó chạy tìm má và hét toáng lên : mưa mưa má ơi má lấy đồ vô , dù chẳng cần biết má có phơi đồ hay không , haha ".
Chuyện này cứ hể mỗi lần nói về tôi má đều không quên đem ra "chiêu đải " với ông ấy!
Và dĩ nhiên đám em tôi cùng phụ họa với ông ấy cười ha ha vang nhà . Một bửa , ông ấy truy vấn tôi :
- Nè , nói thiệt nghe coi , tại làm sao mà sợ mưa dữ rứa ?
- Hỏng biết !
- Trời ! sao trả lời y như cô gái của Chu Tử vậy ta !
- Trời ! sợ thì sợ chứ cần gì có lý do !
- Trời ! ngó cái mặt quê cơ kìa ha ha
- ...
Sau này khi tôi đã " theo chàng về dinh " - vào cái thời bao cấp - thì hình như cái nỗi sợ mưa của tôi nó vội nhường chỗ cho những nỗi sợ khác lớn hơn nhiều !
Tôi nhớ lại :
- tôi đã từng hằng ngày lầm lũi đi dạy dưới mưa ;
- tôi đã từng dầm mình cả giờ dưới mưa chạy đua với nước lụt để chặt bắp vì ông ấy không có ở nhà , rồi cùng với thằng con ( chỉ mới năm tuổi ) kéo bắp từ ngoài biền vào sân để kịp tránh lụt
- tôi đã từng xông ra mưa để lùa bầy heo con chạy lạc vào chuồng ,
- tôi đã từng dò dẫm từng bước trong nước lụt tới hông để đi mua gạo ,
- vv...
Cứ như thế ngày qua ngày tôi đã từng ,,,; đã từng ...
Và tôi đã dần dần quên đi cái nếp tiểu tư sản , dần dần buông mất những nỗi sợ tiểu tư sản ...
Nhưng hôm nay , giờ nầy đây , khi tâm hồn bị nỗi trống vắng thống trị thì chỉ cần một cơn mưa cũng đủ làm tôi ngơ ngác , ngộp thở !
Thế mới biết dù lòng đã cố quên mà " hoàn cảnh" cũng dễ dàng bắt mình càng nhớ thêm !