Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

Vừa nhẹ vừa nặng



Mua trái cây xong , vừa ngó lui tôi chợt trông thấy một cây người vừa đổ xuống ở góc hiên của ngôi nhà vắng chủ bên kia đường . Tôi đi qua để kịp đỡ dậy một bà cụ - người đen đủi gầy đét ; tóc lơ thơ như bị hói ; miệng thì móm mém khô héo . Cặp mắt đục lờ đờ mở ra cùng với nụ cười gắng gượng :
- Cám ơn cô !
 -Bà ...bị ..sao vậy ?
- Tui đi ra đứa cháu ở ngoài chợ LH để xin tiền ...đi bệnh viện ...Tới đây tui mệt quá ...Tui không sao ...
Tôi nhìn chiếc xe đạp nằm lăn kềnh bên cạnh . Sườn  xe nhem nhuốc đen xỉn vì không còn lấy một miếng sơn nào ( để làm ...thuốc !!!) . Cái miếng che sên không có .Cái yên xe bị nứt . Tay thắng chỉ còn một cái vẹo vọ ...Mọi bộ phận của chiếc xe đạp trụi lủi nầy thiệt là ..."hài hoà " với nhau . Thiệt , trong đời tôi chưa từng thấy một chiếc xe nào kỳ cục hơn . Thời bây giờ mà còn có người đi lại bằng một phương tiện cùi cọc như thế nầy thiệt là không tin nổi .Nhớ lại cách nay mười năm tôi đã đi dạy bằng chiếc xe đạp tử tế hơn gấp nhiều lần chiếc xe nầy ...vậy mà tôi còn vô cùng tủi thân và mắc cở ...Thế mới biết mình khổ thì còn có người còn khổ hơn !
- Bà bị bịnh sao ... ?
 Không biết vì mệt hay vì tủi thân mà bà không trả lời , chỉ đưa tay áp lên ngực và lắc đầu và ứa nước mắt
Còn mấy chục trong ví tôi đưa cả cho bà và đề nghị bà đi xe ôm . Bà nhận tiền rồi chỉ chiếc xe và nói tui đi được mà , tui nghỉ mệt chút rồi đi ..Tui đội ơn cô !
Có mấy chục bạc mà bà tỏ vẻ cảm động và cảm ơn quá lời khiến tôi hơi ngượng và hơi xót .
Có phải bởi  vì bà quen miệng đãi bôi hay vì nỗi khổ cực quá sức chịu đựng đã khiến cho bà tủi phận đến mức cay đắng ...
Tôi dựng chiếc xe đạp lên cho bà . Bà chào tôi , cảm ơn lần nữa rồi ì ạch cùng chiếc xe đạp  cà khổ len lỏi vào dòng xe chảy ..trên đường

Tôi nhìn theo ...lòng vừa nhẹ lại vừa nặng ..
 

             

Thứ Ba, 15 tháng 9, 2015

EM năm ngoái

                                                                      Viết cho KM


                                                        đưa em về cõi hư không
                                                        lòng ta dã dượi -
                                                        lời không ra lời
                                                         hư hư -  lơ lửng
                                                         hững hờ
                                                        thương em năm ngoái -
                                                        ngù ngờ                                                      
                                                        mình ên

Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2015

BỞI ...VÌ ...

     
    Khi bị  té nhào xuống nước tôi mới hay mình vừa hụt chân vì cứ mãi...bước tới và bước ( mà không có bộ não điều khiển ,,,)
 Thì ra khi mãi " theo đuổi ' mấy ngọn rau muống non mướt trắng nõn ở chấp chới ngoài xa tôi đã không nhớ rằng tôi đang đi dưới nước , không  kể gì các " nguy cơ " đang rình rập với mình . Chẳng hạn như cú sụp chớn vừa rồi tôi có thể ...uống nước và ..có thể "đai " như chơi .

 Nhớ hồi đó má kể lại vụ tôi hồi năm tuổi bị té ao uống nước căng bụng cũng vì ngồi ở bờ  mà cố chồm ra xa cố với hái cho được cái bông súng . Hong biết mạng lớn thế nào mà cô bé tôi đã được "phát hiện " nhờ mái tóc đang xấp xải trên mặt nước , được xốc nước và được cứu sống .
   Giờ nhớ lại thấy hình như tôi và cái bông súng  có một nợ nần tiền kiếp gì  .Bởi kiểm tra lại thì hình như tôi đã vài lần bị tai nạn vì mấy vụ có liên quan đến bông súng . Nhưng lần nầy may mà không phải bông súng ...và  nước chỉ tới ngang lưng ...; tuy vậy tôi  cũng có hớp được vài hớp nước !

   Thiệt không hiểu tại sao tôi cũng chẳng sợ cả đỉa nữa trời ạ .Đúng ra , lúc vừa lội một chân xuống cái hồ nước gần như là không chảy vì dày đặc rau muống và lục bình tôi đã nghĩ ngay đến ...đỉa . Thứ nầy thì tôi sợ cũng tương đương với anh Tỵ và anh Tý nữa . Nhưng vì bướng nên cứ liều ...nghĩ thầm và hy vọng " dễ chi có đỉa na , giờ nó bị hóa chất diệt ráo rùi ",,,Thế là hăng hái hí hửng cứ để nguyên đôi vớ medi ( trị giản tỉnh mạch chân ) mà lội nước . Vả lại , vớ nầy có đặc điểm ôm sát chân nên tui cũng đở lo mấy anh đỉa bu bám ..Bảo hộ lao động thế là  ...là suya quá rùi chứ hả .
  Vậy mà ai có ngờ phu nhơn lại bị ...hụt giò ...Ai có dè phu nhơn té nhào như plongeong ...thiệt ngoạn mục và cũng thiệt là nhục ...!.Huhu
 Báo hại đôi vớ dính bùn tùm lum , mùi nghe cũng lùm lùm ...
 Khi lên bờ vào nhà tắm để tẩy sạch bùn ... ( trần ) xem xét thật kỹ mà vẫn rùng mình hoài vì ám ảnh câu hù doa - dù đã từng nghe lâu lắm hồi năm nẳm - của dì Út
- Coi chừng đĩa mén nhen cưng ...
Huhu

Khi đã thiệt khô ráo và thiệt hết run thì tôi bỗng mới  nhớ lại cái lúc háo hức , xăm xăm lội ...tới ...tới ra ngoài giữa lạch (vì mấy cong rau hấp dẫn)  mà rùng mình mà hết hồn  cho cái ham thích vừa ngu muội vừa trẻ con của mình quá đỗi .
   Hihi...Bởi vậy càng nghĩ tôi lại càng thấy  tội nghiệp cho những con người có máu mê muội trong mình - như tôi chẳng hạn - bởi một khi đã đam mê rùi thì con người ta chỉ còn thấy -tuyệt đối và duy nhất  - chỉ có đối tượng đang huyễn hoặc , quyến rũ , hấp dẫn ,  lôi cuốn , ..tồn tại trước mắt mình mà thôi - tuyệt nhiên  không còn kể số  tới bất cứ cái gì , kể cả mạng sống của mình nữa , huống chi là sợ ...sụp chớn , đúng hôn ?!