Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2016

về thăm " miền thơ ấu "



         Bữa hôm kia tôi mới có dịp đi chơi Cồn Ốc . Đây là cái Cồn nổi lên giữa dòng Hàm Luông hiền hoà bát ngát .Nhớ hồi nhỏ đi về Thạnh Phú quê ngoại bằng đó dọc , mỗi lần nghe  báo đò dừng -ghé vào cồn Ốc là tôi cũng nhìn theo vừa tò mò vừa lạ lẫm . Chỉ thấy một rửng bần lẫn  đước chạy dài mút và đen đặc . Tôi hỏi má :
- Má ơi , rừng cây dày đặc như vầy sao mà người ta nhớ được bến chỗ  nhà họ hả má ?
Má cười (và mọi người ngồi gần cũng cười ) :
- Chỗ ở của người ta lâu ngày rồi thì người ta nhớ chớ con ...
Có một bà chọc ghẹo :
- Thì cũng tỷ như đò đông như vầy mà con nhìn ra má của con vậy đó!
Tôi cũng cười ra vẻ như hiểu nhưng mà thực ra tôi cũng vẫn còn thắc mắc trong lòng cho tới bây giờ !
   Ngày trước đi Cồn Ốc chưa có đường lộ như bây giờ cho nên phải đi đò Thạnh Phú , qua khỏi Vàm Hàm Luông , đò quẹo trái một đổi thì tới .
Bây giờ chỉ cần đi xe máy - từ thành phố nhỏ Bến Tre qua cầu  Bến Tre 2 đi theo hướng chỉ dẫn , nửa tiếng sau sẽ tới phà Hưng Phong , cái phà nối liền đất liền ( theo cách gọi của dân ở đây ) và cồn Ốc .
  Tôi đứng trên phà loay loay chụp hình cái cồn bí mật ngày xưa mà trong lòng không khỏi bâng khuâng !Trong con mắt ngày ấy của tôi thì cồn Ốc rất rộng - hoang vu và phì nhiêu !Còn bây giờ tôi có hơi hụt hẫng một chút vì tôi thấy cồn Ốc không lớn như tôi vẫn tưởng ! . Có lẽ con mắt trẻ con mới ra ràng nên bị ngộp ngụa trước thiên nhiên hoang dã chăng ? Hay bởi cái tưởng tượng cũng theo tuổi tác được nuôi dưỡng mấy chục năm mà lớn theo đã vượt khung thực tế !Và trong đời tôi , tôi đã không ít lần hụt hẫng vì tưởng tượng!
  Trời mưa . Khung cảnh trên cồn khá im ắng bình yên  .
- A ha ..nơi nầy văn minh chưa lấn tới , thiệt thú vị !
- Ừ ! quang cảnh còn khá hoang sơ , thiệt là hiếm !
  Nhà dân còn thưa và khá nghèo - thỉnh thoảng mới có một ngôi nhà gạch khang trang ra vẻ !  . Những ngôi nhà khiêm tốn , vắng người đằng sau một vuông sân nho nhỏ trồng hoa đủ loại làm tôi tự nhiên thấy thật thương - và nhớ đến kỷ niệm về cảnh quê nội ngày xưa quá đỗi !Người ta cũng trồng dừa và một số cây khác trong vườn . Nhưng hai bên bờ cồn thì toàn là bần , đước  và dừa lá . Vì thế ở ngoài sông nhìn vào thì tưởng chừng như bên trong chỉ rừng là rừng !Chỉ có một con đường độc đạo từ đầu đến cuối cồn . Khoảng giữa cồn có 2 bến phà một của nhà nước và một của tư nhân. Lẽ ra đi phà tư nhân thì sẽ lên bến gần điểm tôi định đến hơn nhưng vì ám ảnh cái tin tàu Thảo vân 2  - tàu tư nhân chạy chui gây tai nạn ở Đà Nẵng vừa rồi - nên tôi thà chịu đi xa thêm ít cây số nữa ! Cũng nhờ vậy mà chúng tôi mới có cái kỷ niệm chạy xe ngoằn ngoèo dưới trời mưa rả rích trên con đường xi măng gập ghềnh lồi lõm đá dăm , có chỗ đường nghiêng hẳn một bên ( con nhà toán ước tính có lẽ phải hơn 45 độ ! ), tôi phải la oai oái cho tài xế  dừng lại cho tôi đi bộ - vì không muốn bị quăng xuống mương bất tử . Đường rộng khoảng một mét nên những cây cầu cũng không rộng hơn . Và dĩ nhiên tôi phải đi bộ liên tục !
  - Cũng thú vị chứ ! Ta đi chơi chứ đi đâu mà gấp ! Hihi...
Sau hơn hai chục phút alo liên tục , hỏi thăm liên tục , quẹo lên quẹo xuống mệt đừ , cuối cùng  ..thì tụi tôi cũng tới được nhà cô em bà con cô cậu - để được ăn một bữa bánh xèo tép sông , mới vừa mua ở ghe cào lên , lá cách , cải , rau thơm mới vừa hái ở sân nhà .
Trời vẫn mưa rả rích như muốn làm tăng cái ấm áp thú vị của những lữ khách vùa đi trong mưa - và lại đang được nhấm nháp một món ăn quê hương ngon lành và sạch sẽ đúng nghĩa thời đại !