Thứ Năm, 19 tháng 11, 2020

CẢM !

Sáng nay mình ngủ dậy nghe cổ họng hơi rát . Và hình như bị tắt tiêng.
 - Hồi hôm  có bị ho không ? 
 - Hình như có ho vài tiếng. 
 - Vậy thì mình bị cảm rồi đó .
 - Ưa lo uống thuốc cảm vô đi
- Phải ăn no rồi mới uống thuốc cảm nha !
 
 Vây là lọ mô đi nấu cháo!
- Nhớ nấu cháo thịt để ăn cho có sức nghe ! 

- Ủa còn vụ ăn chay ngày mùng một thì sao ta !
- Thôi thì nợ lại chứ sao . 
 ( Số là hôm trước , khi ông xã lên bàn mổ mình đã cầu  Quan Thế Âm gia hộ cho ông xã được an lành và mình nguyện ăn chay một tháng . Khi ông xã bình an rồi thì mình không thể đủ sức trả nợ một lần vì lý do sức khoẻ nên mình đành trả góp mỗi tháng bốn ngày vào những ngày đầu tháng và giữa tháng  !!)
- Đức Quan Âm thông cảm mà ! Phải lo hết cảm đã chớ !
- Ôi! đành vậy thôi!
...........

- Á ngộ quá mình vừa ăn cháo  xong , chưa uống thuốc mà  đã nghe người khá khoẻ rồi . Vậy là sao ta ? Chẳng lẽ mình chỉ bị suy dinh dưỡng chứ không bị cảm hả 
- À để mình kiểm tra lại cách mà mình đối xử với bản hân coj 
 - À hình như mình có hơi " quên mình " rồi . 
 Hừ ..hừ ...rõ ràng mình giống tánh của má mình quá rồi - má mình khi xưa mình nhớ bà chỉ biết lo cho ba mình , cho mấy chị em tụi mình , còn bản thân má thì má không sá kể . 
 Nhớ bữa trước có đứa cháu gọi điện hỏi thăm sức khoẻ mình . nó la bài hãi khi biết mình chưa ăn trưa 
- Trời ơi dì ơi dì biết bi giờ là mấy giờ hông , 2 h 15 rồi đó dì ?
 -  Ơ ờ dì biết rồi dì đi ăn liền nè 
 Trước khi chào tạm biệt nó còn ráng nói 
- Dì phải lo cho mình trước để có sức rồi mới lo cho dượng được . Dì nhớ con dặn đó !

  Ôi trời nhỏ ơi điều này dì mày đã biệt từ khuya . Chẳng hạn như  khi đi máy bay mà rủi gặp vấn đề tai nạn thì trước hết mình phải lo hít bình dưỡng khí trước rồi mói lo cho trẻ con đi theo mình , vv...
Ừ vậy mà rồi do cái tính trời sinh ( giống má ) nên hay quên hay coi hường điều cơ bản này , lúc nào cũng lo cho bản thân mình sau chót . Hình như khi đó mình có cái thú cái hạnh phúc là đã chu toàn bổn phận hay sao ấy !

  Ôi! mình phải rút kinh nghiệm tiếp đây!
  Ôi ! sợi dây kinh nghiệm của mình sao mà dài quá vậy !!!


Mấy ngày hôm nay tôi đã chợt nhận ra gió tết về . Thiệt là kỳ là cho ngọn gío này Nó vừa đủ lạnh để người ta nghe thèm một hơi ấm . Nó vừa đủ vui để người ta bâng khuâng . Nó cũng vừa đủ buồn để người ta bồi hồi nhớ về kỷ niệm . Rồi nó dùng dằng dai dẵng để người ta bần thần ngơ ngẩn như vừa đánh mất một thứ gì vô cùng quý giá ! 
 Ôi mùa xuâ ! 
Mùa của hy vong nhưng cũng là mùa bắt đầu cho sự tàn phai !