Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2017

HOA TIÊN TỬ
Mỗi lần đi ngang qua cái ao nước đầy hoa súng tim tôi bất giác nghe nhói lên một cảm giác vừa thương yêu vừa bâng khuâng . Rồi tôi không thể không ngồi xuống một chút , im lặng ngắm những cánh hoa " tiên tử " mộc mạc mà thanh cao , quê mùa mà duyên dáng - như lời của chàng đã nói năm nào . Đó là cái hôm mà chàng đã cùng tôi đi tìm hoa súng . Chàng bảo chàng không thích hoa sen mà lại thích hoa súng - hoa tiên tử , theo cách gọi của ông Đinh gia Trinh ( lâu quá rồi không biết tôi có nhớ lầm tên tác giả bài hoa tiên tử mà tôi đã học hồi đệ ngũ hay không nữa ).
Năm tôi học đệ nhị , ( có ) chàng (tới) hỏi :
- Em có thích hoa tiên tử không ?
Không hiểu sao tôi lại gật đầu -như một con rối 
Cách mấy ngày sau, chàng lại đến bên tôi thủ thỉ " Hoa tiên tử đã nở rồi em ạ !
Và nhỏ bạn thân của tôi khi nghe tôi thuật lại đã hùng hồn phiên dịch là " Trái tim tôi đã nở hoa tình yêu rồi em ạ " . Hì hì Thật là dễ thương cho cái tuổi học trò nông nổi !
Chỉ chừng đó mà suốt chiều đó tôi nghe người lâng lâng , trái tim hình như cứ rộn ràng một cách khó hiểu . Năm đó tôi cũng đã mười tám tuổi rồi ! Có điều là tôi lạc hậu nhất trong đám bạn của tôi - nghĩa là tôi chưa có người yêu . Có một nhỏ cứ theo cật vấn tôi miết
- Nè nhỏ , người yêu của mầy là ai , sao dấu kỹ vậy cưng ?
Tôi ởm ờ , cố gieo trong lòng nó mối hoài nghi ( cho đỡ quê ):
-Tao chưa có ,mầy ơi ...
- Xạo mầy ...!
Câu nói của nó làm tôi vừa nghe được ve vuốt tự ái lại vừa xấu hổ thầm . Tại tôi khó tính kiêu ngạo như vài đứa con trai chạng tuổi tôi phê phán hay vì tôi xấu xí vô duyên ? Để tới mười tám tuổi rồi mà vẫn chưa có ..." bồ" như tụi nó ?
Nhưng rồi một hôm có một cơn gió thật hiền thật lạ đã bất chợt thổi mát hồn tôi khi chàng xuất hiện . Chàng có nụ cười thật hiền tuy cách nói năng của chàng hơi cao ngạo . Nhưng tôi lại nghĩ cái cá tính đó phải có ở một người đàn ông tự tin và vững chải . Thế rôi tia nhìn dịu dàng của chàng bỗng làm tôi nghe xáo trộn nhịp tim . Và trong phút chốc ấy tôi đã chắc chắn rằng con thuyền chở trái tim ngao du của tôi đã có bến đậu!
Có vài con cá quẫy mình làm nước ao xao động -làm tôi đã giật mình ra khỏi giấc mơ xưa . Những bông hoa tiên tử ( của tôi ) rung rinh e ấp -như muốn chia sẻ cùng tôi một nỗi niềm ngày cũ . Và tôi vẫn không thể trả lời nổi một câu hỏi rằng đã mấy chục năm rồi mà sao tôi vẫn mãi ngây dại bâng khuâng mỗi lần nhìn thấy hoa tiên tử !