Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

....,ai chắc không dại khờ !

 


Nhớ hồi nhỏ mình và nhỏ H. mới mười lăm tuổi đầu mà bày trò đặt tên cho con . Hai đứa hoàn thành bảng kê khai một dọc tên cả trai lẫn gái sau một hồi tranh luận khá căng thẳng . He he he ...bây giờ thì không đứa nào chọn lấy một cái tên trong bảng kê khai dài dằn dặt đó ...!Có lẽ những cái tên đó nó chỉ thích hợp khi mình còn nhỏ , còn mơ mộng còn sến sựa ; còn khi lớn ( ! ? ) rồi thì đầu óc mình khô cứng , não bị nhuyễn , lòng đã chai thì những cái tên như vậy tụi mình khó chấp thuận . Hè hè ...đúng chứ H.

  Nhớ hồi nhỏ cũng khoãng hơn mười lăm một chút mình và nhỏ H. cũng tâm sự " nỗi lòng" rất ư là ..là khờ khạo - trẻ con học đòi - . Chẳng hạn đứa xướng đứa họa như vầy :
 -Nếu mơi mốt hết chiến tranh chắc buồn lắm
- Ừ vì không còn lính để yêu !
- Khoảng bốn mươi thì nên tự tử chết  ( ! )
- Ừ phải , vì '' mỹ nhân tự cổ như danh tướng , bất hứa nhân gian kiến bạch đầu  "
- Chỉ cần tình yêu ...là đủ ...không cần tình dục!
- Ừ tình dục không phải tình yêu , yêu mà không gặp nhau càng đẹp   ...
- vân vân ...

 Sau đó vài chục năm hai đứa gặp lại nhau ( sau khi đứa chân trời đứa góc biển do hậu quả của 30/4/75 ) thì cùng nhắc lại những lời điên khùng năm xưa và cùng cười ra nước mắt .

Nhớ hồi nhỏ cũng vào thời ấy mình và nhỏ H. đã cực lực lên án nàng Kiều  là loạn ...khi đứng thuyết trình trong khối lớp đệ tam . Và bọn mình cải chày cải cối tóe lửa với mấy đứa con trai cùng khối vì chúng nó bênh nàng Kiều cũng dữ !.
 Hi hi ...Bây giờ hai đứa nhớ lại chuyện xưa mà  tự cười mình và cùng xấu hổ hỏi nhau " sao hồi đó tụi mình ... ??"  . Rồi cùng quê quê trả lời : Hi hi ...còn nhỏ mà !
 
 ....vân vân...

    Ngaỳ hôm qua tôi đọc một vài dòng tin về một cô bé lớp 10 cũng mười lăm tuổi bị cướp tài sản mà lại còn bị xâm hại thân thể cũng do quá tự tin khi giao du với  bạn . Tôi chợt thấy nao lòng thương cảm cô bé quá chừng . Cái tuổi mười lăm nào đã đủ lớn để suy nghĩ và hành động đúng đắn . Cũng như chúng tôi hồi đó ; cái tuổi vừa mới lớn mà chưa khôn - thuộc loại điếc không sợ súng , luôn muốn khám phá và luôn kiêu hãnh , tự hào về bản thân mình , không bao giờ lường trước hậu quả của những lời nói và việc làm của mình . Suy cho cùng cũng nhờ lớp tuổi này mà lịch sử có khi sang trang không biết chừng .
   Nhưng rồi tôi  ngạc nhiên khi đọc một số comment của một vài người lớn '' nghiêm túc " .Họ lên án cô bé bằng nhiều câu đạo đức chát lè đanh thép . Họ không thương cảm vì cái tai nạn của cô bé mà họ còn hả hê coi như đó là một đòn phạt đích đáng cho cô ấy .

   Và tôi băn khoăn  tự hỏi chẳng lẽ những người lớn nầy đã trưởng thành mà bỏ qua giai đoạn thiếu niên  ; hay họ đã không có một tuổi thơ - tuổi thơ đúng nghĩa !?
 Có lẽ họ quên rằng  : "trước ngày lên ngôi chúa , ai chắc không dại khờ "


Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

có phải em là vô thường !

     



Cách mấy ngày tôi bị bệnh nên không ngó ngàn đến mấy nhánh lan - đã có phần ủ ê - Bỗng sáng nay  vừa mở cửa tôi chợt giật mình thảng thốt vì một bông hoa vừa chúm chím môi cười : chào bà ...cô !.. . Ha ha ...Hoa Lan nở ! Và , trong phút giây tôi chợt nghĩ tới hai chữ vô thường . Có rất nhiều người nhắc đến vô thường :
 -' ôi vô thường , vô thường mi là một con quỷ ..."
  -" đã biết vô thường sao còn phiền não  ?"
 Và ,  người xưa từng có câu thơ than thở :
" Quân bất kiến cao đường minh cảnh bi bạch phát !
   Triêu như thanh ti, mộ như tuyết "
   Anh không thấy cha già soi gương buồn tóc bạc ! 
    Sớm còn như tơ xanh, tối đã trắng như tuyết 

 Nhưng mà ..than ôi  ! nếu không có vô thường liệu tôi có được thưởng thức bông hoa nầy - bông hoa dễ thương  mà ngày hôm kia nó chỉ là những hạt gạo màu nâu  lu lấp trong một khe tường chật hẹp - hay không !?
A ha ! em chính là vô thường mầu nhiệm !

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Trong sân chùa Bảo Quốc



















                              
                                 Sân thiền tràn ngập nắng
                                 Chân ni buồn quạnh vắng
                                 Tiếng chuông vang rất trầm
                                 Hồn ta hình như... lắng !

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Trên mọi xung khắc !

Một hôm , nhân nói chuyện về huyết áp , hai ông bà  chợt " phát hiện " rằng ngoài vụ huyết áp họ còn có vô số điểm  " chống " nhau:
 - Ông huyết áp cao , bà huyết áp thấp
- Ông thích nêm mặn , bà thích nêm  nhạt
-Ông dạy Văn , bà dạy Toán
- Ông phong lưu, bà giản dị
- Ông thích đi ra , bà thích thủ trại
- Ông ghiền thuốc lá , bà ghét khói thuốc
- Ông sâu sắc triết lý , bà nông cạn đa cảm
- Vân vân ...và vân vân...

   Hi hi ...Nhưng rồi ... hai ông bà cũng không thể không công nhận rằng họ cùng có một điểm giống nhau tuyệt đối . Và chính vì điểm nầy nó đã triệt tiêu mọi xung khắc giữa hai người .
 Đó là  sự hết lòng vì con !

-


Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Tâm viên ý mã . . .


       Đức Phật bảo con người ta "tâm viên ý mã"! Cũng bởi vì đã là con người thì làm sao tránh khỏi thất tình lục dục - làm sao tránh khỏi hỉ nộ ái ố ! Khi ta HỈ & ÁI thì ta nghĩ và làm phía đằng đông . Khi ta NỘ&Ố thì ta nghĩ và làm phía đằng tây . Khi ta ở đằng đông thì ta thấy ở đằng tây là sai và ngược lại . Và như thế nó khiến con người ta bị nhào nặn bị tung ném bị dằn xốc bị đưa đẩy , bị ..vv và vv...đến điếc đặc , đến u mê  đến đảo điên rồi đến ám chướng ... Chung quy cũng chỉ vì ba cái vụ đánh nhau bất phân thắng bại của hai tên lý trí và tình cảm vậy thôi .

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Mùa thu qua tay ...

Đến cái tuổi " nhi nhĩ thuận " rồi thì tuổi tác chẳng làm tôi  quan tâm nữa . Nhớ hồi mười chín tuổi , khi sắp sửa đón tết tôi đã tốn không biết bao nhiêu suy nghĩ  và buồn vơ vẩn .Vớ vẩn vì bởi tôi thấy con số hai mươi thật kinh khiếp... báo hiệu " một sự ...bắt đầu già " . Rồi tương tự như thế khi tôi hăm chín , rồi băm chín ...Tới bốn mươi chín thì trong tâm chỉ còn là sự quẫy đạp tuyệt vọng của một kẻ đã hoàn toàn ...bó tay !Khi đó thì tôi lại thấy tiếc nuối cái hồi băm chín ..; cũng như đã từng tiếc nuối cái tuổi hăm chín hoặc mười chín vậy thôi ...Hi hi ..Tôi đã từng cố gắng làm như ông bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc đã từng khuyên các " bệnh nhân " ở tuổi chớm thu hoặc vào thu . Rằng hãy nghĩ mình đang ở cái tuổi trội hơn cái tuổi của mình hiện có ...để hưởng cái hạnh phúc đang đạt được cái điều mình mong muốn về sau .
  Nhưng rồi có một câu hỏi  bất chợt - nghe buồn cười nhưng không vô lý  -
- Nghĩa là mình phải ...việt vị trong màn đá bóng tuổi tác  ?
-  Ừ . Màn việt vị nầy không bị phạt mà còn được khuyến khích nữa đó !
- Nghĩa là mình phải cố giả vờ nghĩ rằng mình đang già hơn chính mình ...để ...mình được vui ( không thật ) chăng ...
- Nghe sao mà buồn cười mà chua xót quá ..
- Cho nên rất khó mà thực hiện bác sĩ ơi !
- Người ta chỉ có thể tự lừa rằng mình đang trẻ hơn , đẹp hơn, tài hơn , tốt hơn .. chính mình (để được cái sung sướng ảo ...)
- Nhưng cái hạnh phúc ảo đôi khi nó cũng làm người ta được hạnh phúc nữa đấy...!

Hi hi ...TD ơi !Ngày thêm tuổi  - thôi đừng nói nhảm quá đi !