Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Mùa thu qua tay ...

Đến cái tuổi " nhi nhĩ thuận " rồi thì tuổi tác chẳng làm tôi  quan tâm nữa . Nhớ hồi mười chín tuổi , khi sắp sửa đón tết tôi đã tốn không biết bao nhiêu suy nghĩ  và buồn vơ vẩn .Vớ vẩn vì bởi tôi thấy con số hai mươi thật kinh khiếp... báo hiệu " một sự ...bắt đầu già " . Rồi tương tự như thế khi tôi hăm chín , rồi băm chín ...Tới bốn mươi chín thì trong tâm chỉ còn là sự quẫy đạp tuyệt vọng của một kẻ đã hoàn toàn ...bó tay !Khi đó thì tôi lại thấy tiếc nuối cái hồi băm chín ..; cũng như đã từng tiếc nuối cái tuổi hăm chín hoặc mười chín vậy thôi ...Hi hi ..Tôi đã từng cố gắng làm như ông bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc đã từng khuyên các " bệnh nhân " ở tuổi chớm thu hoặc vào thu . Rằng hãy nghĩ mình đang ở cái tuổi trội hơn cái tuổi của mình hiện có ...để hưởng cái hạnh phúc đang đạt được cái điều mình mong muốn về sau .
  Nhưng rồi có một câu hỏi  bất chợt - nghe buồn cười nhưng không vô lý  -
- Nghĩa là mình phải ...việt vị trong màn đá bóng tuổi tác  ?
-  Ừ . Màn việt vị nầy không bị phạt mà còn được khuyến khích nữa đó !
- Nghĩa là mình phải cố giả vờ nghĩ rằng mình đang già hơn chính mình ...để ...mình được vui ( không thật ) chăng ...
- Nghe sao mà buồn cười mà chua xót quá ..
- Cho nên rất khó mà thực hiện bác sĩ ơi !
- Người ta chỉ có thể tự lừa rằng mình đang trẻ hơn , đẹp hơn, tài hơn , tốt hơn .. chính mình (để được cái sung sướng ảo ...)
- Nhưng cái hạnh phúc ảo đôi khi nó cũng làm người ta được hạnh phúc nữa đấy...!

Hi hi ...TD ơi !Ngày thêm tuổi  - thôi đừng nói nhảm quá đi !

2 nhận xét: