Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Em ơi mùa xuân đến rồi đó

  Mình thức giấc , phôn bên tai văng vẳng tiếng nhạc -đài VL- mình nhẩm đoán "  đã gần bốn giờ rồi " . Bất thình lình mình nghe tiếng còi tút tút và cô phát thanh viên báo " bây giờ là 2 giờ " . Trời đất ơi ! Vậy là mình mới ngủ  được non một tiếng thôi mà . Dạo này thời gian ngủ của mình hình như tự động co lại . Tuổi già thực sự đến rồi đó .  Ừ !  " Em ơi mùa xuân đến rồi đó ..." Ừ ! Mùa xuân đến rồi đó ! Em ơi tuổi già đến rồi đây !

  Lóng rày mỗi đêm mình thức giấc ba bốn lần . Mỗi lần dỗ cho nó đi cũng mất non một tiếng . Và mỗi đêm mình chỉ còn " thét " khoảng bốn  , năm tiếng là hung !
Tuổi già đồng nghĩa với phế thải với vô dụng với gì gì nữa ...cũng là " không đáng tồn tại " . Cứ ngó cái cách của người đời đối với những người già thì biết . Giống như một món ăn mà họ đã ngấy đến tận cổ mà cứ buộc họ phải ...ăn . Người lịch sự thì họ giả vờ gắp một miếng , nhai nhẹ nhàng rồi nhả ra kín đáo . Còn người thẳng tuột thì sao ?. Họ không thèm ngó mà chỉ lắc đầu ..Còn một hạng " mạnh mẽ tuổi trẻ " thì họ nổi nóng thực sự : " Chán món nầy lắm rồi , thiu rồi mà sao không đổ đi hả . " vv...và vân vân .   Nói chung là mọi hình thức tàn nhẫn không nể nang không thương tiếc , người đời sẵn sàng áp dụng cho người già , cho người sắp đi xa ...và không bao giờ trở lại . Ở đời người ta chỉ lấy lòng người có thể đem lại cho người ta lợi lộc hoặc ít ra cũng hứa hẹn đem lại cho người ta sự hy vọng thì người ta mới quý  mới trọng . Mình cũng không nên trách người ta quăng một cái vỏ chanh ! Chỗ ở của cái vỏ chanh là cái sọt rác . Mình nhớ có một câu chuyện ngày xưa , có một ông vua trẻ trung dũng mãnh cai trị một đất nước hùng cường xinh đẹp . Hoàng hậu trẻ trung xinh đẹp , cung tần mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp ; các quan văn võ đều trẻ trung khỏe mạnh ... Vua sung sướng thầm nghĩ " Mọi thứ xung quanh ta phải trẻ trung và xinh  tươi như hoa tươi ! " Thế là ông ta ra lệnh triệt tiêu những người già . Thì ra ông ấy không chịu nổi cái hom hem , cái già nua , lập cập , lạc hậu , cái cổ hủ , cái ..vân vân cái .

    Nhưng cái đáng kể nhất là cái vô dụng và xấu xí vì " trông chán quá "

  Nghĩ cho cùng ông vua nầy cũng tiên tiến quá phải không !

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

Đêm Noel

                               * Lạy Chúa con là người ngoại đạo 
                                          Nhưng tin có Chúa ở trên trời 


     Y cái hẹn  tuần trước , đêm noel  bọn chúng tôi họp mặt mừng ..." hậu tận thế " ! Địa điểm hẹn hò :" hiên nhà " của huynh Tài . Thật ra chúng tôi chỉ mượn cớ ăn theo Giáng Sinh ( cả hậu tận thế , hehe ) để ngồi nhâm nhi bánh trái , uống  nước trà , hóng gió , thưởng trăng ... ở một chốn nơi vô cùng hữu tình mà thôi . Huynh Tài được cái  duyên phước Trời ban là thừa hưởng một công viên sát bờ sông trước hiên nhà ! ( Thật là : Của Trời đem đến dửng dưng ..).Chếch bên trái là cây cầu mang dáng dấp ở  đầu thế kỷ  20 .Bên kia sông là phố chợ lấp lánh ánh đèn . Trăng đêm nay vừa đủ sáng để chúng tôi nhìn thấy nụ cười của nhau ...Và ...cả  thức ăn thức uống  nữa !hi hi .  (Đây là " vũ khí tình nguyện " -hưởng ứng  lời kêu gọi " ai có súng dùng súng ...có dao dùng dao ..hi hi " ) .Mười một người - Hăm mốt câu chuyện râm ran nhu hòa dưới bóng  trăng mười hai ! Tức cảnh sinh tình , chàng " dân toán " (Vương Đức Bình )xuất khẩu :

              Cầu cao như khuông nhạc 
              Đèn lung linh bên sông  
             "Trà Vương " thơm bàn tiệc ...
Rồi ...ngắc ngứ , cười he he :
- Tui ...chừa câu cuối đó . Ai ( có giỏi ) thì kết dùm .
 Mười cái miệng đồng loạt ...tròn vo chữ O ( he he chơi đòn đột kích làm thiên hạ tá hỏa nhen ).
 Bỗng có tiếng tằng hắng :
         Bằng hữu thắm tình thâm ! 
Thì ra là  lão "dân triết " ( Phạm Đạt Nhân )!
  - Duyệt hôn ?
  - Duyệt !
 Rồi một nàng " dân Văn " Nguyễn thị Tuyết đọc lại toàn bài thơ ... ( sau khi đã âm thầm biên tập )
         Cầu cao như khuông nhạc 
         Đèn lung linh bến sông 
         Trà Vương thơm bàn tiệc 
         Bằng hữu thắm tình thâm !
 Nàng " dân dã "( tiêu dao) tán thưởng :
 - A! "Bến sông "...   . Đúng là  dân  Văn có khác !


Chúng tôi ra về  mang theo bài thơ (góp) - món quà của  tình  bằng hữu  : Sự ấm áp !
                          Và mang theo hy vọng cả món quà của Chúa :   Sự bình an !

                   Vinh danh Thiên Chúa trên trời 
                   Bằng an dưới thế cho người thiện tâm

***********************************
(*)Thơ Kiên Giang


Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

Đi chùa


  Hôm nay tôi đi chùa .  Ủa ! Sao giống như đang trả  thuộc lòng cho thầy bài " tôi đi học " quá vậy ta . Thì cứ cho tôi chôm một  câu trong  đoạn văn "tôi đi học " của Thanh Tịnh  đi mà .
  Đúng ra là hôm nay chùa HP khánh thành . Tôi không là phật tử thuần thành nhưng tôi cũng có mặt trong đám người vài ngàn  dự mừng lễ .
 Tôi tới chào một vị sư ( quen biết ) mới từ SG xuống :
  - Dạ chào thầy !
   -A ! Chào cô ! Cô cũng đi dự lễ à !
  - Dạ ! Hình như các phật tử trên  SG xuống dự rất đông hở thầy ?
  - Vâng ! Chắc hồi nãy cô thấy đó hả ! Họ thuê đến ba bốn chiếc xe ..
  - Vậy là hơn hai trăm người hả thầy !
Sư cười - vừa có vẻ vui , vừa có vẻ hơi ái ngại :
- Mấy hổm rày họ bị dao động về tin đồn tận thế ...Hổm rày chúng tôi cũng cố gắng trấn an họ rất nhiều ...
Tôi cũng cười ...thông cảm :
  - Vậy nên hôm nay họ đi chùa để ...tạ ơn Trời Phật hén Thầy  !



Tôi đi dạo quanh chùa . Ngôi chùa ở một nơi vô cùng " trẻo "; vậy mà hôm nay khánh thành không biết làm cách nào mà phật tử khắp nơi họ hay tin và tới dự thật là đông như thế nầy . Chắc là do Sư trụ trì tu hành chân chính , đức độ nên đạo hạnh  của ngài vang xa chăng . Nếu tôi  không nhớ đoạn đường quanh co khúc khuỷu từ ngoài lộ hẻm vào tới chùa gần hai cây số thì hôm nay - tại chốn nầy - thì tôi cứ tưởng mình đang đứng trước một khu  phố nhộn nhịp . Tôi nói như vậy bởi vì hai bên đường trước khi tới cổng chùa  người dân bày bán la liệt hàng hóa , trái cây , bánh kẹo , ...toàn đặc sản của Bến Tre ; bên trong sân chùa thì người qua kẻ lại lũ lượt ; cười cười nói nói tay bắt mặt mừng , người quay phim , kẻ chụp ảnh ...Bên hông chùa là một dãy nhà rạp - mới ngó tôi tưởng là các gian hàng triển lãm chi đó nhưng hỏi ra mới biết đó là phòng ăn đãi khách thập phương ! Thật là choáng ngợp của chùa !  Xuống dưới nhà bếp thì tôi càng ngợp hơn nữa . Thật không thể tưởng tượng nổi chỉ với sự điều động của hai vị sư cô - chỉ huy gần hai trăm " binh tướng " - mà nấu nướng phục vụ cho mấy ngàn khẩu phần một cách chỉn chu khoa học và vô cùng  khéo léo  !

  -Dạ con chào sư cô !
Sư cô nhỏ tuổi nhanh nhẹn và liến thoắng :
  - Aa! !
Tôi cũng nhanh nhảu :
 - Dạ ! Kỳ trước  cô có cho con mấy cái bánh bông lan đó !
Sư cô bật cười :
 -  A! nhớ rồi nhớ rồi ! hi hi ...Hôm nay cô sẽ cho mấy cái bánh tét ..!


  Tôi  lại đi  lòng vòng thì bỗng có người ôm lấy vai kêu lên :
 - Á! !
Tôi quay lại và tần ngần nhìn một người ...
- Không nhớ mình hả ? !
Bấy giờ tôi mới chợt la lên :
 - Ôi trời !
-Bồ không nhớ mình vậy chứng tỏ ...
Tôi an ủi bạn :
- Không phải ...Tại bất ngờ quá ...
-Còn bồ thì vẫn còn chút " diễm xưa " ...

 Thêm một vòng nữa  :
  - Ha ha ha ...thì ra trái đất tròn !
  - Và ...nhỏ nữa...!
  -    Hoan hô ! "dù sao trái đất vẫn quay "
   - Ha  ha ... Và , tất cả chúng ta vẫn sống ...!

   Hôm nay tôi bỗng cảm thấy thật là vui .
   Hỏng biết có phải là do không khí nhà chùa nhộn nhịp mà thuần  khiết ?
   Hay là .. vì  trái đất vẫn quay  ?
   Hay là ...vì ngỡ như còn chút "diễm xưa " ?

   Hi hi... Hay là...chỉ đơn giản  ...vì món quà chay tịnh  của sư cô chùa Pháp Võ !


Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Ông Tri Trung

         Ông có cô  con gái đầu lòng tên Trung và giữ chức tri bộ nên người trong làng gọi ông  là  ông  Tri Trung .
     Ông  là một người theo Tây học .Ông  cứng cõi ,quyết đoán , dứt khoát . Tuy tuổi đã bảy mươi mà ông vẫn còn minh mẫn và mạnh mẽ . Và cái chính đáng kể là ông là một người lạc quan.Bất kể tình huống nào dù đen tối  bế tắc đến đâu ông  cũng tìm ra cho được một khía cạnh tươi sáng để hi vọng và vui vẻ .
   Sau 75 , cũng theo dòng thác chảy , ông bị trưng thu rất nhiều ruộng đất . Trong khi bà Tri Trung buồn rầu ảm đạm thì ông  rất đổi thản nhiên :
  - Bà nó không thấy mừng răng ! Mình già rồi làm ruộng đất nhiều quá thì mệt chứ sướng ích chi ! Phải cảm ơn các anh ấy mới đúng !
  Ai không biết tưởng là ông nói gay mói mỉa chứ thực ra thì ông đã nói thật lòng đến chín chín phần trăm !
  Bà Tri vẫn chưa chịu chấp nhận :
   - Rồi ruộng đất mô để mà chia cho sắp nhỏ ? Tui rầu mà ông nói như không !
  - Á ! Hay hỉ ! Bộ bà tính cho tụi nhỏ làm nông hoài răng ! Bộ chỉ có một nghề nông là sống được hay răng ! Bà chờ mà xem trong cái dở có cái hay . Phúc hề họa chi sở phục .Họa hề phúc chi sở ỷ.

  Khi bị trộm viếng nhà , mọi người ai cũng chắc lưỡi hít hà tiếc của ...Ông  la:
-  Tự nãy giờ nhà ta lại mất thêm một số của nữa tề !
  Ai nấy hoãng hồn lắp bắp :
   _ M..ất ...cái chi ?
   - Mất nước miếng và mất hơi chứ mất chi !
   Mọi người cười xòa rồi thôi không nói nữa !

   Anh con trai thứ ba của cụ sa cơ lỡ vận -từ ông giáo sư ĐH bị cho về vườn nằm xó bởi vì dính ba cái "triết  tư bản phản động "-thường hay thở vắn than dài sinh bất phùng thời , sinh lầm thế kỷ...thường uống rượu giải sầu và ngâm thơ Vũ Hoàng Chương  đầy bi lụy Ôi ! Ai đã làm chi đời ta Ai đã làm chi lòng ta ...Cho đời tàn tạ lòng băng giá ... .Ông cụ sạt cho một mẻ :
    - Á ! Đàn ông đàn ang mà bi lụy rứa đó hỉ  ! Hãy nhìn các nước "mọi " nghèo đói ở châu Phi mà xem! Hãy nhìn dân  Do Thái mà xem ! Chưa đọc sử  thế chiến  hỉ ? !
  Thế là anh chàng chỉ còn dám ngâm (len lén ) bài  Hồ trường mà thôi !
   
   Cô gái Út Trung12 , ( Ông cụ cứ cái tên Trung làm chuẩn  rồi cứ gắn theo thứ tự vào từng đứa cho đơn giản và dễ nhớ - bắt đầu là Trung 2 và kết thúc là Trung 12) một hôm nọ  không may bị té xe , xây xát cũng khá  . Cô mách mẹ . Bà Tri xót xa :
   -Trời ơi ! Răng rủi quá rứa !
   Ông  cụ cười cười như không :
   - Răng bà nói rủi ! Tôi thấy là may đó .
   - ??!!
  - May mà nó không bị gãy chân gãy  hay chấn thương  ...
  -...
    - Thật ra ở đời tôi thấy may nhiều rủi ít chứ không phải may ít rủi nhiều như mọi người hay than trách mô !
       - ??!!?
   -Thì cứ nhìn ra trước mắt mà xem .Nội cái ta đi ra vườn nếu rủi nhiều thì nào bị ong chích nì ,  rắn cắn nì  ,  đạp gai đạp miễng nì    , dừa rụng trên đầu  nì  ...Ra đường thì trượt  chân  nì  , xe đụng nì ...Thật là có quá nhiều cái rủi  mà ta có thể gặp nhưng thỉnh thoảng ta mới bị . Có phải rủi ít may nhiều không?!  
     Mọi người nghe nói đều chịu là đúng và cảm thấy mừng vì  cô Út nhà ta bị rủi mà cũng còn may  ! Thế là mọi người lại nói :
   -Ồ ! Tính ra cô Út cũng còn may đấy .Chưa răng chưa răng !
   Thế là bà Tri hết than , cô Út hết buồn và cả nhà lại cười ! Anh Trung 7 đặt cho ông  "danh hiệu " là  Thiền sư nói ngược .
  
    Sau nầy ,  học tính ông , mỗi lần gặp họa thì tôi tự trấn an mình họa hề phúc chi sở ỷ . Cũng như khi gặp phúc thì tôi cũng không dám quên tự răn đe mình phúc hề họa chi sở phục .

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Trăng ơi là trăng ..!

Ngày xưa  , có một chàng thương gia rất đổi cưng chiều vợ .Bất kỳ điều gì vợ ước muốn là anh ta cũng cố làm cho bằng được cho nàng vui lòng .Một lần chàng phải đi buôn dài ngày ở một xứ xa .Đêm ấy , khi từ giã lên đường , chàng cầm tay nàng âu yếm :
- Vợ yêu của ta ! Nàng thích ta mua quà gì về cho nàng vậy ?
Vốn lãng mạn và bay bướm nàng bảo chàng :
- Chàng nhìn trăng trên bầu trời mà xem ! Thiếp thích món quà giống như thế !
Chàng nhìn lên bầu trời và ghi nhận lời dặn hoa mỹ của vợ và cảm thấy yêu nàng hơn bao giờ !

       Sau gần một năm .Buôn bán hàng tuy vất vả nhưng cũng  xong xuôi tốt đẹp .Bây giờ chàng sực nhớ tới món quà cho vợ . Một năm tất bật với những giá những cả  , với những tính toán lỗ lời , tâm trí chàng chỉ đặc đầy những con số ...!Chàng quên bẵng tên món quà định mua cho vợ đêm nào ! Nhưng chàng nhớ món quà nọ có hình in trên bầu trời .Ô hô ! Quá mừng . Chàng chạy vội ra sân nhìn lên bầu trời . Ôi ! Trăng thật tròn và thật sáng ... Và chàng chạy bay ra phố mua  cho vợ cái gương soi  .

Khi nàng nhận quà của chàng thì vô cùng tiu nghỉu :
-  Món quà của thiếp ?
- Ôi ! cũng may là nàng sáng ý gọi  tên món quà có hình mặt trăng nên ta chỉ cần ngó lên trời là đọc được ngay !
- Nhưng thiếp muốn cái trâm cài tóc bằng  ngọc cơ !
- ...

    Thì ra đêm trăng chàng đi  là đêm trăng khuyết ; còn đêm trăng chàng về lại là đêm trăng tròn !
  Trời ơi ! Trăng ơi là trăng !
 

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Thất vọng

    Hồi trước giờ tôi vẫn có ý nể phục ông nhạc sĩ Tôn Thất Lập - người đã viết ca khúc  hát cho dân tôi nghe và sau đó là một trong những người  chủ xướng  phong trào hát cho đồng bào tôi nghe  .
     Bỗng hồi trưa nay tình cờ tôi đọc được một bài phỏng vấn của báo BBC dành cho ông về vấn đề  khác biệt nhạc chiến tranh hai miền   thì tôi quá ngỡ ngàng .Và tôi quả thật sự thất vọng về một chàng nhạc sĩ du ca ...mà tôi vẫn đinh ninh là đầy ắp tính nghệ sĩ -  mà , nói theo nhà thơ Cao Thoại Châu thì những văn nghệ sĩ thực sự   là những người  tự trọng và chân thực .

           Vậy thì ai cấm mình xóa tên ông ấy khỏi danh sách những văn nghệ sĩ  nhỉ ! 

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2012

Sau cơn mưa

 Một em đõng đãnh ... gan lì 
 Một  em xuân thì  "núp bóng tùng quân "
Chỉ tội  cho em "đơn thân"
 Mưa gió một lần rơi rụng tả tơi ..


Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

MỘT KỶ NIỆM

      
                                                                     
   
   Hồi đó cô mới chuyển về trường theo diện theo chồng về quê .Ngôi trường nằm ở gần sát chân núi lạị ở bờ kia của một cái bàu  rộng cũng  hơn ba  chục  mét  mà lại không có cầu bắc ngang !. Ngày đầu đi đến trường  trình diện , Cô đã thật sự bị shock  khi thấy mấy em học trò gói ghém quần áo , sách vở trong một cái bọc và  bơi  qua bàu . Chưa hồi nào cô cảm động và trân trọng các em  như lúc đó .Rõ ràng cái sự  học đối với các em ở đây thật là vĩ đại !
   Gặp ông hiệu trưởng vồn vã, những đồng nghiệp săn đón ,những đứa học trò trao ánh nhìn thân thương , những phụ huynh chơn chất quý yêu ...nhưng cô giáo cũng không dấu nổi nỗi ngán ngẩm khi nhìn ngôi trường còn lè tè vách cây mái tranh ; bên trong phòng học hơi tối là cái bảng đen lở lói ..những cái bàn học trò bằng cây nhám nhúa ..và đặc biệt là ghế ngồi của các em là hai cây tre ghép lại !Vách ngăn giữa hai phòng học là những tấm phên tre đan vội -vì thế những đứa học trò ngồi cuối lớp rất có điều kiện giải sầu bằng cách trộm  ngó sang bên kia ...và không hiếm khi luồn sang bên ấy một mẫu giấy nho nhỏ ...Và những tiếng cười rúc rích ..có thể làm các em quên đi cái cảnh học quá tồi tệ chăng ?Cô nhớ có khi chính cô cũng   nhìn sang bên ấy những lúc học trò làm kiểm tra hoặc những khi nghe tiếng giảng bài hơi ...phóng đại !

 Nhưng mà lạ thay  sau nầy khi nghỉ hưu rồi ngồi nghiệm lại thì cô thấy rằng tình cảm cô dành cho học trò và ngôi trường đó là số một.Những năm tháng đi dạy trong đời thì ở ngôi trường nầy cô phục vụ tận tình nhất , xông xáo nhất dù lúc đó cô  có con còn rất nhỏ .Có phải chăng rằng mọi bà mẹ đều chăm chút cho những đứa con kém may mắn và bất hạnh hơn không ?!

   Những ngày đi dạy thật là vất vả . Ngày nào cô cũng đi sớm một tiếng để trừ thời gian chờ ghe  nhờ quá giang  . Thỉnh thoãng  cô cũng bị trể tiết vì chờ mãi ghe  không có ; thế là cô lại đi xâm xâm vào ủy ban xã  cách đó hơn hai trăm mét  để bắt đền  !Sau đó thì phải tự dạy bù để kịp chương trình kẻo "tội học trò ".Có một cô , cũng cùng tổ toán  với cô nhà ở Đà Nẳng , mới ra trường  chịu cực không nổi cứ khóc với cô hoài :
      - Trời cực chi mà cực quá như ri .Kiểu ni chắc em phải nghỉ dạy thôi chị ơi !
      - Ráng đi Vân .Chắc năm tới sẽ khá hơn đó !
      - Em thật không hiểu mắc chi chị lại về đây mần chi rứa ! Ở trong Nam dầu gì cũng đở hơn !
 Cô cười chứ biết nói sao đây . "Hoàn cảnh " mà !
   Hiệu phó chuyên môn thương tình hoàn cảnh của hai cô " tiểu thư " bèn sắp giờ dạy cho hai chị em cùng tiết cùng buổi để "đi về có nhau ". Lại sắp cho dạy buổi chiều  để hai cô  thư thả thời gian ...lội bùn . Thế là cứ khoãng 11h thì  cô Vân từ Đà Nẵng vào ghé nhà cô và hai chị em cùng xuất phát . Đi được vài trăm mét đường nhựa thì ... a la hấp xách dép ,xăn quần, lội lầy ...hơn bốn cây số ...Rồi thì là ngồi chờ ...ghe .
     Cứ như thế cho đến một hôm . Sau mưa lụt , nước rút , hai cô đi dạy lại bữa đầu tiên .
  Chiều đó , tan học xong ,hai cô cùng một số học trò ra bến  ngồi chờ ghe .Chờ rất lâu . Trời dần tắt nắng . Học trò lao xao :
   -Trời ơi gần túi rồi . Chết mi ơi mần răng mấy cô về kịp hè !
   -Nhà mi lút trong núi về túi có răng hôn ?
  - Hay mi lội qua đi chứ về túi nguy hiểm lắm
  - Mới lụt xong nước chaỷ mạnh  lại  sâu lắm ,  không nên bơi qua  đâu mấy đứa à .Cô ngăn .
  - Không răng mô cô ơi , nó bơi giỏi lắm
  - Không được . Ráng chờ chút nữa đi .Thế nào cũng có ghe của bà con đi làm về mà !
  Quả thật chỉ hơn mười phút sau các em đã mừng rỡ hét gọi :
  - Á Chú mười chú mười ghé vô chở cô con qua đi .
   Chiếc ghe ghé lại  . Hai cô cảm ơn rồi bước xuông ghe . Gần hai chục đứa học trò cũng lanh lẹ theo xuống . Be ghe mấp mé mặt nước :
   - Ghe khẳm quá ...!
   - Không răng mô cô ơi . Qua có chút chứ mấy . Mấy đứa bây ngồi yên nghe hôn .
 Rồi chú mười lui ghe ra . Ghe vừa quay mũi chín mươi độ thì bỗng đâu nó quay ngoặc luôn một trăm tám mươi độ ...rồi nó ngoặc lại một trăm độ.. ( cô độ thế chứ có biết đâu mà đo với đếm! ) rồi nó ngoặc luôn cái mũi chúi xuống luôn ..thăm đáy bàu !Thôi thì la oai oái inh ỏi . Những người dân ở gần đó chạy ra ...
     Điểm danh . Đủ . Rồi cười .Rồi khóc . Rồi cười .
    - Ượt hệt rôi . Cô cố đùa cho cô Vân nín khóc 
    - Lần nầy em nghỉ dạy luôn cho coi . Ai đời có cái cầu cũng lo hỏng nổi cho dân thì mần ăn cái chi !
   - Chị cũng rứa !
Nhưng rồi hai cô lại quên ngay lời hăm dọa ( nhà nước ) ngay vào ngày hôm sau ! Được cái là  ít bửa sau nhà nước đã bắc cho dân một cây cầu tạm bằng mấy tấm " ri " . Và , khoãng độ  hơn chục năm sau  khi cô và cô Vân  đã chuyển đi rồi thì nghe tin trường đã được đầu tư thành trường " chuẩn QG". Cũng mừng !


 Sau nầy mấy đứa học trò cũ ở ngôi trường đó lần nào  đến thăm cô nó đều không quên hỏi cô :
    - Cô ơi cô nhớ cái hồi chìm ghe hôn cô !Tụi em thương hai cô nhứt !
 Cô cười âu yếm nhìn chúng nó nhưng chỉ nói thầm :
    - Cô cũng thương mấy đứa nhứt .

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

nghe mưa

  Hôm nọ ,trời mưa thật  lớn  .
 Tiếng mưa ào ào như sấm dội xuống mái tôn như muốn hù dọa thần kinh của tôi .
  Từ nhỏ rất nhỏ khi chưa biết gì -nghe má thuật lại - là tôi đã rất sợ trời mưa . Cứ mỗi lần thấy trời chuyển mưa là tôi chạy tìm má và hét toáng lên : mưa mưa má ơi má lấy đồ vô !( dù tôi chẳng cần biết má có phơi đồ hay không ). Chuyện này cứ hể mỗi lần nói về tôi má đều không quên đem ra  "chiêu đải " .
   Nghe má  kể chuyện sợ mưa của tôi ,ông ấy cười ha ha . Một bửa , ông ấy truy vấn tôi :
- Nè , nói thiệt nghe coi , tại làm sao mà sợ mưa dữ rứa ?
 - Hỏng biết !
                                                                     - Trời ! sao trả lời y như cô gái của Chu Tử vậy ta !
                                                                      - Trời ! sợ thì sợ chứ cần gì có lý do !

     Sau này khi tôi đã " theo chàng về dinh " - vào cái thời bao cấp - thì hình như cái nỗi sợ mưa của tôi nó vội nhường chỗ cho những nỗi sợ khác lớn hơn nhiều - nhớ lại : tôi đã từng hằng ngày lầm lũi đi dạy dưới mưa ; tôi đã từng dầm mình cả giờ dưới mưa  chạy đua với nước lụt để chặt bắp vì ông xã không có ở nhà  , rồi cùng với thằng con ( chỉ mới bốn tuổi ) kéo bắp vào sân cao để kịp tránh lụt ;  đã từng xông ra mưa để lùa bầy heo con chạy lạc vào chuồng , đã từng dò dẫm từng bước trong nước lụt tới hôngđể đi mua gạo , vv... Cứ như thế nên ngày qua ngày tôi  đã từng ,,,; đã từng  ... Và tôi đã dần dần quên đi cái nếp tiểu tư sản  , dần dần buông mất những nỗi sợ tiểu tư sản ... 

   Một lần , từ bên kia bán cầu , nhỏ bạn điện thoại về nói châm chích  :
   -Nghe nói bận rày mi giỏi lắm hả ?
  - ...
  -Nghe nói được bầu phụ nữ hai tốt giỏi việc nước đảm việc nhà hả ?
  -...
  -Nghe nói ..
  - Mi cũng giỏi nghe nói dữ hén ...
  -Ừ ...ta còn nghe nói ...nghe nói bận rày mi hết sợ mưa rồi hả  ?Ngon hén !
  -...
  - Đừng lấy nước mắt làm mưa dọa ta nghen ..
Tôi bỗng bật cười :
  - Hừ mi cũng còn sợ mưa hả  ?


   Thêm một chục năm nữa ...Tôi bây giờ  đã thật sự trở thành một con trâu già không sợ dao phay  !
  - Thật không?
  - ...

     Vậy thực ra , con trâu già nó sợ gì nhỉ ?
   Hi hi .. Hình như nó chỉ sợ ... lạnh vì cô đơn !