Thứ Tư, 26 tháng 4, 2017

MỘT KỶ NIỆM VỚI NHỎ BẠN THỜI TRUNG HỌC




Lục thập mà ngỡ còn mười sáu
Hai đứa từng đau đáu mộng mơ
Thuở yêu xa - bất chấp - dại khờ
Thấy cái gì cũng đẹp (chiến tranh cũng đẹp)
Cuộc sống vô thường rủi may còn mất
Ta cảm ơn trời vì trái đất còn quay
Cho đôi bạn già tụi mình gặp lại nhau đây
Cứ ngỡ còn mười sáu và cứ cười ...
Che nước mắt !

Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2017

Cô đơn ...

   
  Sáng nay , trên đường đi bộ về , tôi vẫn thấy một bà cụ ngồi trên một cái ghế mây kê ngoài hiên nhà , sát đường đi -  trên bàn có một bình trà và một dĩa bánh ngọt . Cũng như những lần trước cứ hễ thấy tôi ( và có lẽ với người khác cũng vậy ) bà vừa ngoắc vừa mời rất thân thiện:
  - Vào đây vào đây ăn bánh uống nước trà với tui ..
Vì không chuẩn bị thời gian nên đã nhiều lần tôi ngượng ngập từ chối :
  - Dạ để lần khác nhen dì ,...
Hoặc vả lả :
  - Dạ , bánh ngon quá nhưng con phải về có việc ..
Hoặc có khi tôi chỉ lắc lắc cái  đầu và cố cười thật đẹp để tỏ ý xin lỗi
Sau mấy tháng tôi đã vắng đi trên con đường ấy
  Rồi sáng nay , tôi lại trở lại , lại cũng thấy bà ngồi một mình ở chiếc ghế nơi vị trí mọi bữa . Tôi thấy nét mừng rỡ chợt hiện trên gương mặt nhăn nheo khô héo
Bà vẫy tay  :
  - Vào đây vào đây ..
Tôi dừng lại chào bà , chưa kịp nói gì thì bà rối rít :
  - Vào đây , vào uống nước trà với tui đi
Thấy tôi ngập ngừng bà nói tiếp vừa ra lệnh vừa van nài :
  - Đi mà , vào chơi với tui đi ...
  - ...
  - ...tui cô đơn lắm ...
Trái tim tôi chợt thắt lại . Tôi nhìn vào gian nhà khá khang trang nhưng vắng hiu . Tôi biết con trai và con dâu bà đã đi làm . Có lẽ bà chưa có cháu hay cháu bà đã đi học . Phải " cô đơn thực sự " thì mới khiến một người già bộc bạch nỗi lòng cô đơn trần trụi như vậy ! Ôi! cô đơn ! Người ta thường thấy cô đơn không phải vì ở một mình - có ai đã nói như vậy. Nhưng mà nếu ta "một mình thực sự"là vì ta chẳng có một niềm tin nào , một hy vọng nào , một yêu thương nào đủ sức choáng ngập tâm hồn ta đó thôi!
  Sáng nay tôi cảm nhận có một làn hơi nước-  mùa mưa đã rục rịch tới rồi.
   Tôi nhìn  viền nước nơi khoé mắt của bà cụ , thương cảm quá mà không biết nói một lời gì cho hợp tình hợp lẽ !
  Cho nên tôi chỉ biết làm thinh .
   Và thật tình tôi cũng muốn như vậy !

   "...Sáng khuya trưa tối , nhìn quanh một mình . Đường quen không tới , tìm nhau ngại ngùng . Chỉ vì đời mình , chưa có bình minh ...." (Lam Phương)