Ngày giỗ hội ( 19 tháng chạp )
Hôm nay quê nội ngày giỗ hội
Cũng là ngày giỗ ba bà nội
Bà nội , bà Tư và bà Năm
Ba bà đã sanh khác ngày tháng
Một ngày Tây ruồng bỗng chết chung
Ngày ấy cả làng chết tập thể
Cớ sự Tây trả thù Việt Minh
Tây đến bắt dân dồn bên giếng
Súng nổ : đám người tiếp ngã lăn
Tôi hỏi cớ sao lại chôn chung
Các bác trả lời trong ngại ngùng
Chung nhà , ba bà đều chết cháy
Bởi vì ...thời ấy ...cháu hiểu không ?!
Hôm nay giỗ hội lắm người vui
Ngày ấy năm xưa mất tiếng cười
Cảnh xưa bất chợt ùa trước mắt
Tiếng rao vọng cổ chạnh lòng tôi !
Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014
Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014
Cây sứ nhà hàng xóm
Nó già lắm
Không biết nó được bao tuổi
Chỉ thấy
Da nó thật sần sùi
Thân nó khẳng khiu
Trơ trọi lá
Và hoa nó thật khiêm nhường…
Nó đứng trơ vơ
Một mình cao nghệu
Một mình cô đơn
Thật tội nghiệp !
Chủ nó nhẫn tâm thốt
lời vô tình :
“ Nó già quá rồi ,
Ai xin tôi sẽ cho nó
hoặc tôi sẽ
Quăng nó ra đường ,ai lượm lượm ..
Sáng nay tôi ra ngắm nó mà thầm thương cảm
Cho một kiếp hoa ( ! )
Tôi ngập ngừng nhặt một bông hoa rụng
Áp lên má mình ..
Và , nghe như …
Trên cánh hoa nầy
Có đọng một giọt nước mắt !Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014
Những cái bất chợt ...
Chợt thấy cây bần trổ hoa trắng xóa đứng lẽ loi ven sông .
Vui và buồn . Vui vì tình cờ thấy lại cái cây thân thuộc từ thuở nhỏ giống như
gặp lại bạn cũ ngày xưa . Buồn vì nó
gợi cho mình nhớ ngoại . Cây bần là cây đặc trưng ở quê ngoại .Mỗi bận về thăm ngoại
cây bần chào đón mình từ ngoài đầu dòng
Rạch Mỏ. Và khi giã từ quê ngoại thì cũng
chỉ có cây bần là hình ảnh cuối cùng trong mắt mình trước khi khuất bóng
của ngoại
Suýt nữa mình dẫm lên cái dây hoa rau muống mọc lấn ra đường đi . Hoa cũng đẹp
và rất dễ thương . Nhưng mấy ai đứng nhìn nó chỉ vài giây để khen thầm vẻ mộc
mạc quê mùa đầy duyên thầm của nó . Khi trồng mà lỡ để
rau muống ra hoa thì người ta lại vô tình cắt bỏ không thương tiếc . Âu cũng là
cái phận hẩm hiu của một loài hoa …
Căn chòi hoang sơ mọc trong một cảnh vườn hoang vu ở bên
đường bỗng làm mình nhớ tới những câu truyện liêu trai của Bồ Tùng Linh mà mình
đã rất ghiền đọc hồi nhỏ . Bỗng nghe nao lòng quá đỗi . Bên kia thành phố loại
một sao lại có những cảnh điêu tàn như vầy . Bên trong một thiên đường sáng
lạn sao lại còn sót một mảnh đời tối tăm ?!
Nhiều đám dây leo
hoang dại mọc phủ kín một số cây cao thân mộc làm cho nhiều cây bị dây phủ kín không
ai còn nhận ra tên gọi ban đầu của nó nữa . Nhiều cây lại bị chết khô và lại tiếp
tục làm trụ đỡ cho dàn dây leo mất dạy
kia luôn . Có ai ngờ cái dây yếu mềm quặt quẹo kia lại có thể khống chế cả một
cây cổ thụ to lớn như thế nầy .
-
Thì đó ! có ai ngờ nàngTây Thi liễu yếu đào tơ mà lại có khả năng làm Ngô Phù Sai mất nước…?!
-
Vậy mới hay sức
mạnh không hẳn nằm ở bề ngoài dũng mãnh …
-
Và .. rằng sự tồn tại của một vật thể còn tùy thuộc vào
quá nhiều yếu tố ..
-
…hữu hình và …siêu hình ..
-
E …hèm …
Ngang một nhà có nuôi nhiều chó . Chúng ùa ra sủa thị uy .
Mình hoảng hồn cầu cứu bà chủ đang quét sân gần đó :
-
Chị ơi la chó dùm em với …
-
Ki..ki..
Rồi bà trấn an mình :
-Không răng ..không răng …mô !
Mình bỗng nhớ tới
một câu truyện vui cười “không răng “và
bật cười một mình :
- Chó đầy răng mà cứ bảo là không răng …
Hi hi ...
Hi hi ...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)