Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

Sao má vẫn khắc khoải nụ cười ?

Chúng con về đủ rồi má ơi
Sao má mãi khắc khoải nụ cười
Vẫn mãi ngóng trông và xa vắng
Phải chăng đời má thiếu niềm vui

Hôm nay ngày giỗ má , má ơi
Mấy đứa tụi con mất má rồi
Dẫu đã lớn ngồng - đầu đã bạc
Mà như gà con lạc mẹ thôi

Ngày xưa bởi má như gà mẹ
Xơ xác tảo tần chíu chít con
Hoa khôi một thuở tàn phai lẹ
Vì tụi con nên má phải héo mòn

Con khấn lời con má có hay
Hồn má về nương theo khói bay
Có con bươm bướm vờn di ảnh
Và khói nhang làm mắt con cay ...




2 nhận xét:

  1. Mình thích bài thơ này: Đơn giản, mộc mạc, nhiều hình ảnh và cảm xúc. Toàn bài thơ bố cục cân chỉnh, hai khổ thơ cuối hay và rất cảm động. Những câu thơ 7 chữ đều đặn và kìm nén, không quá mềm mại như thể lục bát, tạo ấn tượng một tình cảm đau buồn như thể những giọt nước mắt chỉ tạo những rung chấn trong tâm hồn nhưng không chảy ra ngoai. Và tấm hình, có lẽ được chụp lại, nhắc lại một mái tranh, một bà mẹ tảo tần và những bữa cơm rau đạm bạc nhưng đầy tình thương.

    Trả lờiXóa
  2. Vương Đức Bình thân mến !
    Thật ấm lòng mỗi khi được chia sẻ một nỗi niềm riêng tư " tạo ấn tượng một tình cảm đau buồn như thể những giọt nước mắt chỉ tạo những rung chấn trong tâm hồn nhưng không chảy ra ngoài "
    Và chính những lời chia sẻ chân tình nầy bỗng làm cho những giọt nước mắt có cơ hội thoát ra ngoài ...! . Cảm ơn một tấm lòng bè bạn !

    Trả lờiXóa