Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2017

NHỚ NGOẠI !


 Nhớ hồi nhỏ không biết làm sao mà mấy đứa con gái tụi tôi đứa nào cũng sở hữu một cái đầu đen chí và trắng trứng - hihi bây giờ nhớ lại mà bắt rùng mình . Những ngày ngoại tôi lên thăm, tôi được hưởng cái đặc ân ngủ với ngoại để ngoại mằn trứng chí, sau khi ngoại dùng lược dày chải đi chải lại đến ê ẩm cả đầu  . Và bao giờ tôi cũng vòi vĩnh ra điều kiện :
- Ngoại phải kể chiện cho con nghe nha 
- Ừa , nằm yên để ngoại tước trứng chí rồi ngoại kể 
Một tuần hoặc có khi hơn mà tôi nghe chưa hết một câu chuyên . Bởi vì giọng ngoại kể vô cùng dịu dàng cộng thêm tay ngoại mằn mằn trứng trên đầu thật êm thật sướng đã làm tôi chỉ nghe chỉ được có khi chưa xong phần nhập đề câu chuyện thì đã ngủ khò .Chuyện của ngoại không phải là chuyện ngày xưa Lọ lem hay Tấm Cám hay Thạch Sanh chém chằn hay Phạm công Cúc Hoa ,... Bởi vì những chuyện đó tôi đã đọc hết trơn hết trụi rồi . Tôi chỉ muốn nghe ngoại kể chuyện ngày xưa của ngoại ở miền quê miệt rẫy . Đó là chuyện ngoại là một tiểu thơ xinh đẹp , con của một hương chức nhà nền đúc cao tới ngực người lớn , chuyện ngoại đi chợ hoặc đi đây đó bằng xe song mã , chuyện ông cố kén rể , chuyện ngoại nên duyên với ông ngoại cũng vì tình bạn ( nhậu) của hai ông cố ,chuyện ngoại dìa xứ  ông ngoại -một năm  nước mặn nửa năm , ông ngoại phải mua mái chứa nước mưa để dành cho " người đẹp "tắm , chuyện bà ngoại gặp rắn khoanh tròn ở gầm bàn thờ của ông cố mà bà ngoại nói là con ngựa của ông Tà đến thăm ông cố, chuyện con cháu ngoại còng cọc - là tôi- bú vú da của ngoại từ hồi mới năm tháng , chuyện tấm hình còng cọc tắm trong thau bị ( được) một ông Tây chụp rồi gởi cho ngoại mà ngoại gói kỹ trong miếng giấy dầu và luôn luôn cất trong túi ( như một người tình hihihi), vv..
  Chuyện nào tôi cũng nghe câu được câu mất lơ mơ lẫn lộn giữa thức và ngủ giữa mơ và thực . và tôi đã nhớ những câu chuyện đó thật lem nhem như một đứa học trò vừa lười vừa dốt - mà nó cứ đinh ninh câu chuyện của ngoại dành cho nó sẽ không bao giờ dứt được 
 Rồi không biết vì đầu tôi đã hết chí hay vì tôi đã lớn mà tôi  bị mấy đứa em cướp mất đặc ân ngủ với ngoại hồi nào không hay 
Cho đến một hôm ngoại ra đi vĩnh viễn thì tôi chợt quáng quàng hụt hẫng . Ngoại ơi còn nhiều chuyện kể  của ngoại vẫn còn dang dở ,dan díu trong lòng con - Đứa học trò dốt nát ỷ lại sẽ mãi không có một câu chuyện tròn  trĩnh - như một niềm tiếc nhớ vô bờ của tôi khi nhớ về ngoại - bà tiên cổ tích của lòng tôi !
      


1 nhận xét:

  1. thăm bạn để cùng hồi tưỡng lại cái ngày thơ ấu của chính mình mà luyến nhớ bạn nhé.

    Trả lờiXóa