Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

nghe mưa

 
      Trời mưa suốt từ trưa đến giờ . Mưa , giông , ầm ào ...rồi rả rích ...lê thê . Tôi chợt nhớ một câu trong truyện ngắn hồi nhỏ tháng năm trời buồn và mưa dầm ..Trời ạ mới mười lăm tuổi cũng bày đặt viết truyện ngắn ..., cũng bày đặt buồn ...này nọ ...hihi..  Nhưng mà đúng là trời tháng năm mưa dầm thật  đấy và buồn thật đấy . Mà mưa dầm thì chẳng những buồn mà còn phải nói là thật  buồn mới đúng . Huống hồ tôi là đứa rất sợ mưa . Mỗi lần trời mưa thì tôi đều có cảm giác bơ vơ lạc loài và cô độc lạ thường . Nếu mà có giông nữa thì cái cảm giác sợ hãi không thể  không khiến  cho tôi điếng người xanh xám .

  -  Vậy mà có đứa dầm mưa lội nước đi trong gió bão đấy 
   - Ừa ...gặp thời thế ..thế thời phải thế ...hihi
   - Bởi vì ...vào thời điểm đó thì còn có cái đáng sợ hơn mưa nữa mà phải hôn ?
  
    Nhưng có phải rằng bên trong nỗi sợ luôn tồn tại cái mâu thuẫn rất đáng yêu . Chẳng hạn như cái cảm giác hạnh phúc được quấn chăn nằm đọc truyện  - miệng nhóp nhép mấy hột đậu phọng rang ... Hoặc cùng má và các em ngồi quanh bộ ván mà thưởng thức bánh xèo ...Hoặc được  cùng uống trà và tán gẫu bên một người bạn thân ...Hoặc ...(còn vài điều hạnh phúc  rất riêng tư mà không kể ra thì ai cũng biết  ...hihi). Như có lần  tôi được xem bức tranh vẽ cảnh sau bão táp tơi bời vẫn  còn yên lành  một tổ chim - tồn tại trong một hóc của một cái cây xơ xác -...
     
   Và chiều nay cũng vậy , sau khi trấn áp được nỗi sợ đối với vài vài cơn giông (thường nhật trong mưa ) vừa dứt - thương mấy cái cây quằn mình trong gió  - tôi chợt rộn vui vì tiếng chuông gió kinh coong điệu đà thanh thót trước hiên - Tôi cũng chợt nghe lòng mượt mà êm ái khi nhận ra mấy chú cún đang nằm thu mình nịnh nọt dưới chân tôi . Ngoài hiên mấy bông hoa lan -vừa trổ hết mức -cũng đang bình yên lúng liếng giỡn mưa .

       Và ... hình như  có một nỗi thương nhớ xa vời cũng làm cho lòng tôi cảm thấy ... vô cùng ngọt ngào - dù chẳng bình yên !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét