Đôi chân của tôi thường bị tôi chê suốt . Hồi nhỏ tôi chê nó cao quá làm tôi đi học thường có vẻ lớn (xác ) hơn các bạn . Rồi tới hồi thiếu nữ thì nó lại khiến tôi luôn chê mình chòng ngồng - đứng gần đứa con trai nào cũng mặc cảm là ...bà chị ( hic hic ) nên tôi thường hơi khòm người xuống một chút . Điều nầy giải thích tại sao bây giờ hình như tôi hơi bị ...lưng tôm đó hihi .Và khi lên lão rùi thì đôi chân " miên man " ...quá date nầy thường làm tôi mất thăng bằng vào những thời kỳ đau ốm . Thỉnh thoảng nó lại bị vọp bẻ - bác sĩ chẩn đoán nó bị giãn tỉnh mạch - làm cho thinh không tôi đang đi bỗng dưng bị khuỵu xuống bất thình lình - như ngay sáng hôm qua đây hic hic . Cũng đỡ là lúc tôi đo đất xong- nằm im khoảng nửa phút mới đứng dậy được vì đau quá - nhìn trước nhìn sau cười nhẹ nhỏm - mặc dù còn đau - vì ...hỏng thấy có ai !!!Cà nhắc một hồi dừng lại để kiểm tra ...mới hay bị lác miếng da khá to ở cánh tay trái ; đầu gối bị xây xát nhẹ , bánh chè đau ran ,, -...đôi vớ medi của tôi... không bị rách nhưng đã bị trầy sướt khá nhiều !!!
Hihi tôi bỗng buồn cười vì nhớ đến chuyện anh chàng hà tiện đi đường bị vấp té , ngón chân cái bị tróc móng máu chảy rất nhiều , nhưng anh ta lại
vui mừng lẩm bẩm ' may mà hôm nay mình
không mang giày , nếu mang thì có phải đôi giày bị rách rồi không' .
Hihi
Sáng nay , nhìn vết lác ở cánh tay và vết sướt ở đầu gối đã bắt đầu khô ... tôi cũng
vui mừng khoe thành tích (
may ) với chính mình :
- May mà ...cái tay cái chân không bị ..gảy...
- May mà .. mình
có mang vớ...
- May mà ... đôi vớ dày ( lãnh nạn ! ) chứ không thì cái chân tội nghiệp nầy của mình đã phải lãnh thêm vài cái thẹo nữa như chơi ! Hihi ...
Thì ra cái
may đâu hẳn chỉ tùy thuộc vào cái sự '
có' hay
'không ' !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét