... bâng khuâng nhớ nhánh hoa sầu đâu ...
Từ hôm qua đã nghe trời miền nam trở lạnh . Tôi bỗng nghe có một niềm thích thú nho nhỏ với cái lạnh bất ngờ nầy . Không biết có phải vì đã lâu phải chịu cái nóng khá oi bức của mùa không mưa hay không nữa !? Sáng nay đi bộ thể dục thấy có nhiều người mặc kín áo ấm và chào nhau bằng câu thân mật " Lạnh quá hén ! ".Có người nghịch ngợm đùa " gởi cho cái ấm nè " sau khi đã đi bộ xong và đã đổ mồ hôi ; làm tôi chợt nhớ đến câu hát "nên cứ muốn chia nắng đều ra ngoài ấy ."..tôi chợt mỉm cười cho những con người lãng mạn ( !). Có khi chỉ một lời nói có cánh cũng đủ làm cho những con người ấy ấm lòng - cũng như một lời nói cay độc cũng khiến cho họ oằn oại giống như bị dao chém kim đâm . Thì ra trái tim nhỏ nhoi nhưng đầy xúc cảm sẽ dĩ nhiên đầy quyền uy với những con người vốn dĩ tôn thờ nó !
_ Hihi ...!Nó trêu ngươi tụi mình !
Ngang một cây sầu đâu mọc hoang cằn cỗi tôi chợt nhớ tới một mùa lạnh năm ấy cách nay hơn bốn mươi năm , tôi và nhỏ H. đang học năm cuối trung học , một bữa nghỉ 2 tiết Pháp văn của thầy T. hai đứa cùng lang thang quanh bờ hồ trước cổng trường chán rồi lang thang qua các con đường nhỏ và chợt khựng lại trước một cây sầu đâu trổ hoa trắng xoá ở ven tường phía trong Ký túc xá học sinh . Hai đứa cùng chặc lưỡi " đẹp quá ta ! " rồi cùng một lượt nhón lên cố với cho tới một nhánh hoa mấp mé gie ra phía ngoài tường - mấy lần mất thăng bằng suýt té mà cũng chẳng với được đành bỏ cuộc và cùng cười nắc nẻ .
_ Hihi ...!Nó trêu ngươi tụi mình !
_ Hihi...!Nó muốn vượt tường !
Sau đó mười mấy năm không gặp vì thời cuộc , hai đứa bắt được liên lạc với nhau ; và trong lá thư đầu tiên hai đứa viết cho nhau lại cùng nhắc tới nhánh bông sầu đâu trắng xoá năm nào . Thiệt là ngộ !
Bây giờ nhìn cây sầu đâu đứng trơ trọi cạnh đường đi và trơ trụi chẳng có một bông hoa nào . Tôi bỗng nhớ tới nhỏ bạn thời xưa đang ở cách tôi nửa vòng trái đất và chợt thấy buồn ( vu vơ ). Phải chăng tôi muốn tâm sự cùng bạn tôi rằng nơi tôi đang ở có một cây sầu đâu chẳng ai đoái hoài ,trơ trụi bên vệ đường - chẳng có bức tường rào nào che chắn - nên sẽ không có cơ hội cho 2 cô bé nào đó cũng một lần nhón gót để quíu cành như chúng tôi ngày xưa - và ...để mai nầy khi cây trổ hoa sẽ không có một nhánh bâng khuâng ...cũng muốn vượt tường !!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét