Hôm qua con về đám giỗ Ba
Sài Gòn Bến Tre tự nhiên xa
Một mình nhẩm đếm từng cây số
Không sợ đường xa - sợ tình xa
Mười tháng không về lạ Bến Tre
Nước mặn mềm môi người xa về
Những cành dừa nhỏ khoe dáng liễu
Sóng nước Hàm Luông lụy Bến Tre
Thắp nén hương trầm tưởng nhớ Ba
Đứa em gái Út đã đi xa
Còn đây bảy đứa dù bảy nẻo
Vẫn còn nẻo chung : về Bến Tre
Hay, Sâu sắc và... rất cảm động! Ừ... thì về Bến Tre đi, bạn bè thiếu gì, cái tình có mất đi đâu, chỉ tại mình không muốn ghé... ! Những người đã trở thành "người muôn năm cũ..." vẫn còn đó chớ đâu, chỉ là nằm yên đó mà thôi. Hể mình thấy còn là còn thôi!
Trả lờiXóaNgười Bến Tre muôn đời lụy Bến Tre
XóaNgoài nước ngoài sông ngoài những cây dừa quanh năm buông lời tha thiết
Thì còn biết bao mảnh tình kết nối với quá nhiều lớp lang kỷ niệm
Không về thăm không phải vì không muốn về thăm ...
Không ghé không phải vì không muốn ghé ...
Phải vậy không ?!
21/8/2020:
Trả lờiXóaLâu lâu lại mở cái blog này ra xem. Giống như một mảnh vườn xưa - người chẳng buồn chăm sóc, cỏ đã mọc dày - chẳng thấy ai đâu! Số điện thoại cũ của chủ - cố gọi lần này lần khác, chờ một tiếng quen - chẳng câu đồng vọng! À thôi, dòng đời vẫn trôi, cổng vườn đã khép, thì ta đành quay về!
Lại đọc thầm mấy câu xưa: Tiền bất kiến cổ nhân / Hậu bất kiến lai giả / Niệm thiên địa chi du du / Độc sảng nhiên nhi thế hạ!.