Tôi thiệt hết sức khó chịu khi xem mấy cái tiểu phẩm hài lấy đề tài người bị bệnh tâm thần ra mà diễu cợt để mong kiếm tiếng cười của khán giả . Hài kiểu nầy có thể nói là hài ...hạ đẳng . Đem cái bất hạnh của người ta ra để làm niềm vui để có tiếng cười ( lạt lạt ). Thiệt là đáng trách hết sức .
Lại có những vở hài lấy đề tài người già và những mối tình già ra ... mà trấn lột !
. Thứ nhất là hỗn , thứ hai là bất nhân . Người già nào cũng đều thật đáng thương và thật đáng an ủi ( thay vì chế nhạo ). Họ tiếc nuối tuổi xuân , họ thèm thuồng tuổi trẻ đã mất ; có khi họ mãi mãi tiếc thương vô vọng về một mối tình đã lỡ , một người yêu đã mãi mãi đi xa ...Đem cái lẩm cẩm của họ ra để hòng chuốc lấy những tiếng cười ( miễn cưỡng ). Thật là khinh suất quá đáng !
- Thông cảm đi mà , người ta ...hết đề tài rồi
- Biết đâu ...lại theo đúng thị hiếu của nhiều người ..đó chớ !
- Ừ ...cũng có lẽ ! họ sẵn sàng khai thác bất kỳ đề tài nào miễn là được lợi !
Nhắc tới cái vụ thị hiếu nầy tôi chợt nhớ cách đây mấy hôm tôi được xem chương trình ca nhạc trực tiếp với tâm trạng thương thương , tiếc tiếc ... Bởi vì chương trình ấy là liveshow của hai cô ca sĩ vang bóng một thời của ngày xa xưa. ! Họ từng là những ngôi sao của một thời ...đã qua . Họ từng là thần tượng của biết bao người mê ca nhạc .. Còn bây giờ thì sao ?
Thời gian có ngừng trôi bao giờ . thương tiếc rồi sẽ làm buồn vu vơ .
Tự nhiên nhớ lời của một bài hát và nghe buồn lắm lận !
Thời gian chẳng hề ngừng trôi . Nhưng có khi người ta cứ cố quên luật thời gian , người ta cứ cố tắm hai lần trong một dòng sông .
Rồi cũng tự nhiên nhớ vua bóng đá Pelé ..đã từ giã sân cỏ khi sự nghiệp đang huy hoàng - bởi trong World Cup 1970 cú nhảy đánh đầu của ông trong khu vực 16m50 đã bị thủ thành Gordon Banks đánh bại ...- và thế là " và tôi nhận biết rằng đã đến lúc tôi phải giã từ sân cỏ”. .
Còn trước mắt tôi bây giờ là hai hào quang ...mà trong phút chốc tôi cứ ngỡ là hai đóm sáng của hai ngọn đèn - pin sắp hết .
Tối hôm nay ..chắc rằng người khai thác sẽ ...được ! Còn ... hai ngôi sao ( của tôi ) thì chắc sẽ chỉ còn là một dư âm ...!
Thật không dễ chịu chút nào khi tôi buột lòng tự hỏi không biết người ta cố vớt vát cái gì ... - để cho khán giả ( tôi ) phải cực lòng khi phải nghe tiếng hát vô cùng vất vả và hình như cũng đã ...vô hồn !
Hai ca sĩ đó là...người già, sao không thông cảm với họ? Hú vía, CTC chưa già!
Trả lờiXóaDạ ...hihi..em chỉ thương tiếc rồi buồn vu vơ thôi mà anh ...! Hú vía ..anh chưa ...già !!!
XóaCó nhiều khi em vui mà không dám vui, vì biết niềm vui của mình là nỗi buồn của người khác đó chị. Đọc tâm sự của chị buồn...
Trả lờiXóaEm nhớ những truyện ngắn của M.Gorki. Ông tả rất thực nhưng bao giờ cũng tôn trọng và nâng niu từng nhân vật của mình, dù người đó dưới đáy xã hội.
Đời bây giờ, người ta làm gì cũng vội, miễn là có tiền, làm gì có chuyện suy nghĩ xem ai vui, ai buồn, ai bị xúc phạm?
"niềm vui của mình là nỗi buồn của người khác " Ôi ! đọc câu nầy của em chị TD tự nhiên thấy mình hình như có lỗi - còn nghiệt ngã phê phán người khác- ...phải hôn em ! Hihi ...cảm ơn em đã nhắc nhở ...!
Trả lờiXóaĐúng là buồn vu vơ...
Trả lờiXóaChào bạn ! Trang của bạn hay lắm !
Xóa