- Nhớ hồi trước đi bac vui ghê - có bán đủ thứ bánh trái .. mặc sức mà ăn vặt ...
- Ngồi trên bac nghe gió sông mát lạnh , thật thú vị
- Nhớ có những mối tình chợt đến trên chuyến bac .. hơn ba mươi phút ...
vv ...vv
Thật ra đó chì là một mảng sáng của kỷ niệm nên thơ êm đềm của một thời ...quá khứ mà bất chợt đã làm cho lòng người ta thấy nao nao...thương nhớ . Nhớ thương ...chứ chưa chắc gì đã ...là thiệt mong ước... . Người mình thường rất chuộng những cái mới cái lạ cái hoành tráng cái ..choáng ngợp ; cho nên đôi khi người ta dễ đánh mất những cái êm đềm thơ mộng mà không hề hay biết . Người ta dễ vong thân trong hào nhoáng trong thời thượng trong những cái mà người ta cho là hợp lý nhất - mà ở đời thì cái lý có bao giờ chịu song hành với cái tình đâu !
Rừng dừa chào đón tôi thật là êm đềm . chúng nó chỉ dịu dàng lả lướt lung linh nụ cười lấp lánh trong nắng sáng .Và hơi cúi đầu điệu đàng : Chào cô ...nương nhiều tuổi mới về ...
Và ,
Những con đường nhỏ
Những ngôi nhà nhỏ
Những cây cầu nhỏ ..
....
Chỉ chừng đó cũng đủ làm tâm hồn khô cằn của tôi xao xuyến .
Chỉ chừng đó thôi mà cũng đủ sức khiến cho con tim già cỗi của tôi rưng rưng...
Ôi - quê hương !
Thiệt là tuyệt vời và linh thiêng !
!
Lâu rồi... nhiều lần rồi đã định viết về những chiếc "bac". Lần lựa mãi... cảm xúc không đến đủ để viết! Bây giờ đọc bài này thật nhiều cảm xúc. Vậy là thôi... không viết về những chuyến phà Rạch Miễu thương nhớ nữa !!!
Trả lờiXóaUi....cám ơn bạn của tui đã vị tình tui ...Tui vẫn nghe lời buồn của chiếc bac năm xưa còn nhiều thiệt thòi ghê lắm mà tui vẫn không thể nào nói đủ được những cảm xúc của mình cho nó. Có thể chỉ có VĐB - một hôm nào đó - viết dùm mới đủ mà thôi...!
XóaCao Thoại Châu
Trả lờiXóaBên kia cầu Rạch Miễu
Vượt đường trường có dễ gì đâu
Ta phải qua biết mấy cây cầu
Nghe gió vi vu trên đỉnh cầu cao vút
Rất khó lường sông cạn hay sâu
Ta phải qua những vườn cây trái
Mùa nào cây lá cũng xanh tươi
Có nhiều cây thật nhiều gai góc
Như bẫy giăng thách đố con người
Và cuối cùng ta cũng tới nơi
Balô bụi lơ ngơ giữa thành phố lạ
Đường phố xanh khiến lòng ta êm ả
Cái buồn rơi mất phía sau lưng
Bạn cho ta ăn những thứ rau rừng
Với con cá xuất thân từ biển
Con cá nào đi qua nhà bạn
Tự nguyện lên nằm trên bàn ăn
Bạn cho ta con chó tinh khôn
Chó mẹ buồn buồn ra tới cổng
Như thấu hiểu một lần đưa tiễn
Trọn đời không gặp lại đứa con
Và lòng ta đau xót vô cùng
Tại vì ta mà chó con vắn kiếp
Đứng lặng như một cây cột điện
Nhìn chó con vong mạng giữa đường
Thì ra đôi bờ ranh giói tử sinh
Loài vật cũng mong manh như sợi khói
Cũng oan nghiệt và nhiều khi tức tưởi
Thêm chuyện buồn trong sưu tập đời ta
7-9-09
Chào anh CTC . Cảm ơn anh đã gởi cho bài thơ . TD cũng tức tưởi vì đoạn thơ cuối của anh đó .
XóaCây cầu nó ghen tị với Bac khi không có chỗ đứng trong tâm hồn bạn , thế mới biết tiện dụng và lợi nhuận không có giá trị bằng những mảng ký ức đẹp đẽ ...
Trả lờiXóabạn PL ơi " lợi nhuận không có giá trị bằng những mảng ký ức đẹp đẽ ..." chắc chỉ đúng với một số người ít ỏi như bọn mình thôi , phải hong bạn . Dù gì thì mọi thời thì vật chất , kim tiền , danh lợi ,...vẫn hơn đấy bạn ơi !
XóaNhớ về Bac-thực ra nó alf một kỷ niệm khó quên mà -chứ không ai muốn quay lại thời kỳ đó nhỉ -
Trả lờiXóaChú chủ nahf chiều vui nhe -
Cũng có khi có người cũng mơ được trở về thời ấy đấy bạn à . Cảm ơn bạn đã ghé thăm .
Xóa