Mỗi lần đi chợ theo con đường Nguyễn Huệ tôi đều phải một lần xót xa khi nhìn thấy người bán vé số dạo .
Thời buổi bây giờ người bán vé số dạo đầy đường , đầy quán ; nhưng với ông nầy thì chọn cách bán quá khổ . Hình như cũng hết mười hai tiếng đồng hồ mỗi ngày ông ấy cứ đứng như tượng ở mãi một nơi chỉ có một cái cây bé tí không đủ bóng mát để che cái đầu không bao giờ có nón của ông .Và trên tay ông thì giơ giơ vẫy vẫy một xấp vé số .
- Không biết mỗi ngày ông ấy bán được mấy tờ ?
-Có mấy người chịu khó dừng lại để mua vé số cho ông !
- Con cái ông đâu mà để cha mình hành xác thế này ? ?
- Ước gì chính quyền ở đây làm được như ở Đà Nẵng là có một trung tâm bảo trợ giúp đỡ tìm việc làm chính đáng những người cơ cực như thế này !
- Ước gì mình giàu có..
- Ước gì mình có quyền ..và lực ...!
Ôi! gió bụi dọc đường
làm cay mắt
làm cay mắt
nhân chứng thời nào
cũng xót xa ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét