Có một anh chàng gương mặt khá thiểu não , ngần ngại rụt rè đến bên bàn tụi mình lắp bắp lí nhí kể khổ rằng nuôi mẹ già đau trong bệnh viện và chiều nay xuất viện thì lại vừa hết tiền , xin các cô chú làm ơn cho tiền xe để đưa mẹ về quê
- Sao mình nghi ... giả quá !
- Ừ mình cũng ...nghi ...!
- Giờ lừa nhiều quá khiến mình dễ trở nên vô cảm ...!
Riêng người thứ tư thì khác :
- Mấy người tào tháo quá đi ..., ngặt nghèo lắm người ta mới gồng mình mà đi xin như vậy chứ !
Nói rồi cảm thấy động lòng trắc ẩn nên ông đã nhanh nhảu rút ví ra " làm ơn". Ba người còn lại bỗng cảm thấy hơi bối rối và tự nghĩ hình như bọn mình sai , hình như bọn mình ki bo chăng !
Rồi ông còn phát biểu ( hồ hởi ):
- Dù xây chín đợt phù đồ , không bằng làm phước cứu cho một người ...
Nhưng niềm vui ngắn chưa đầy... nửa phút ! Vì sau khi anh chàng " hiếu tử" lẹ làng nhận tiền và lẹ làng biến mất ( quên cả cảm ơn) thì người phục vụ quán cũng đến bên bàn chúng tôi thỏ thẻ :
- Dạ thưa , ngày nào nó cũng đến đây và nói những câu y như vậy ! Nhiều người cũng đã bị gạt y như chú đây vậy !
He he he ...Không hẹn mà cả bốn người cùng cười ...
Nhưng trong mỗi tiếng cười đã mang một nỗi niềm rất khác
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét